"Cô ta điên rồi sao? Chọn bài hát khó như vậy, lại còn hát chay?!"
Tiếng hét liên tiếp vang lên, tất cả đều mang theo sự kinh ngạc, giống như gặp phải ma. Sắc mặt Hạ Lăng giãn dần ra, bắt đầu ngân nga giai điệu, kéo dài đến tận cùng, rồi dần dần tan đi... Một khi đã hát, lòng cô như một mảnh trong veo, không mang theo tạp niệm, bước vào thế giới có một không hai, không vì bên ngoài mà bị ảnh hưởng.
Câu thứ hai bắt đầu hát lên:
"Hải yêu tóc trắng, cô độc hát lên."
Dưới sân khấu đều trở nên yên tĩnh.
Cô dang rộng đôi tay, đầu ngón chân đặt trên nền đất vẽ nên nửa cánh cung đẹp đẽ, theo tiếng hát nhảy lên. Câu từ vẫn nối tiếp nhau được hát lên, dựa theo tiết tấu đặc biệt tạo thành những giai điệu kỳ lạ, dài dài ngắn ngắn, quanh quẩn trong bóng tối.
Đây là một bài ballad.
Đêm khuya trên biển dài vô tận, một đám cướp biển gặp phải hải yêu tóc trắng.
Bọn họ bị vẻ đẹp của nó mê hoặc, dùng mười ba chiếc thuyền cướp biển vây quanh nó, cố gắng bắt cho bằng được. Nhưng nó lại dùng giọng hát tà mị của mình mê hoặc họ, khiến bọn họ chìm đắm trong thế giới ảo giác, không thể động đậy, cuối cùng, từng người từng người bị nó giết chết.
Đây là sân chơi của thợ săn và con mồi.
Trong đó có một đoạn màu mè, là đoạn Hải yêu và vua hải tặc đánh nhau.
Vua hải tặc anh dũng mang trong mình ý chí vô cùng lớn, đấu lại tiếng hát của Hải yêu. Trong khoảnh khắc hắn bình tĩnh thoát ra, phát hiện bên cạnh là biển máu, Hải yêu tóc trắng trong tay cầm một thanh kiếm khảm ngọc, đang ở phía trước chém đầu một tên hải tặc khác. Rực rỡ dưới ánh sao, vẻ đẹp của nó khiến cho đất trời cũng phải biến sắc, nó đưa tay lau đi vệt máu nơi khóe môi, để lại phía sau là thi thể của đám hải tặc.
Vua hải tặc rút kiếm, lao đến phía Hải yêu.
Nó ở trên boong thuyền, kéo theo cái đuôi dài của mình, không kịp rời đi. Nhìn thợ săn đang từng bước lao tới, tiếng hát của nó vang lên ngày càng lớn hơn, ngày càng âm u, ngày càng mê hoặc lòng người.
Cuộc chiến một sống một còn.
Giọng hát của Hạ Lăng dần dần mãnh liệt, còn xen lẫn chút gì đó quyến rũ khó quên đầy uyển chuyển, âm vực rất rộng. Nhớ năm đó, cô tập hát đoạn này đến mức khàn cả giọng, Bùi Tử Hoành đau lòng nói cô tại sao phải liều mạng như vậy, thế nhưng, khi anh trong phòng tập nhảy, chính tai mình nghe thấy giai điệu này, rất lâu sau cũng không nói nên lời.
"Tiểu Lăng", một lúc lâu sau, anh nói:
"Trong thế giới âm nhạc, em chính là chúa tể."
Cô nhắm mắt lại, đặt mình vào hải triều, ngay cả trong hô hấp, đều phảng phất mùi vị máu tanh của biển cả.
Kiếm của Vua hải tặc ngày càng gần.
Hải yêu đến mức đường cùng, nếu như không thể dùng giọng hát của mình đè nén đối thủ, chỉ có thể ở đó đợi chết. Chiến đấu vì sinh tồn, chiến đầu vì tự do, từ đầu nó đã không có đường lui, đây là cuộc chiến không hề có lối thoát...
"Dù là giọng hát khàn khàn, như máu tươi đang chảy."
"Dù là nước biển cạn khô, tinh thần ngã xuống."
"Hải yêu tóc trắng, không ai có thể sở hữu, chìm đắm trong giấc mộng viển vông, cuối cùng... bỏ mạng."
Nốt nhạc cuối cùng vang lên, cô mở mắt.
Dưới sân khấu yên tĩnh, một lúc lâu không ai lên tiếng. Sau đó, cũng không biết ai là người vỗ tay đầu tiên, tiếng vỗ tay ban đầu lác đác, rất nhanh đã thành một tràng ngày càng lớn, lớn đến mức muốn thổi bay cả nóc nhà.
"Diệp Tinh Lăng, giỏi lắm!"
"Đúng là năng lực sánh ngang thiên hậu, trời ạ, khó tin thật đấy!"
"Sao có thể chứ?! Ngoài Hạ Lăng ra, vẫn còn có người có thể hát "Hải yêu" đến trình độ này, để tôi đi chết đi!"
Trên sân khấu, ánh đèn nhẹ nhàng từ từ sáng lên. Cô nhìn khán giả dưới sân khấu, lúc nãy đám thực tập sinh kia đều chê cười cô, bây giờ lại sôi nổi như vậy, đều đang đưa tay lên hét về phía sân khấu cái gì đó, rất kích động, còn định leo lên sân khấu tìm cô ký tên, sau đó bị bảo an giữ lại.
Đúng là một đám nhóc đơn thuần.
Vốn dĩ đều là khinh thường, nhưng sau khi nhìn thấy thực lực khác biệt của cô, họ không mảy may suy nghĩ đã thay đổi 180 độ, bây giờ còn vô cùng cuồng nhiệt.
Chỉ là đối với cô mà nói, sự cuồng nhiệt như vậy cô nhìn thấy nhiều rồi,
Hạ Lăng rời mắt nhìn về phía ban giám khảo.
Vệ Thiều Âm hướng về phía cô,