Mọi người theo giọng nói đó nhìn sang.
Phía dưới sân khấu, hàng đầu tiên của ghế khách quý, Sở Sâm ngồi đó hai tay đan vào nhau:
"Không sai, Diệp Tinh Lăng hát bài "Hải yêu" này quả thực rất có thực lực, miễn cưỡng có thể đạt đến tiêu chuẩn của Hạ Lăng năm đó..." Anh ta chậm rãi nói:
"Nhưng, cùng lắm, chẳng qua cũng chỉ là học vẹt mà thôi, quá giống với Hạ Lăng, người như vậy, cũng có thể được công nhận sao?"
Lời này vừa nói ra, không khí liền trở nên yên tĩnh.
Hạ Lăng tức đến mức run cả tay, nhớ năm đó, cô đối xử với anh ta không tệ, hơn nữa trước mặt Bùi Tử Hoành còn thường xuyên nói tốt cho anh ta, nhưng lần này trọng sinh sống lại, sao anh ta lại cứ như âm hồn không tan, hết lần này đến lần khác kiếm chuyện với cô?!
Cô đang mở miệng định nói gì đó, Vệ Thiều Âm đã bước lên trước một bước.
"Sở Sâm, nếu anh không hiểu âm nhạc thì để Phượng Côn tới." Anh nói một câu không hề nể mặt, lại thêm phần khắc nghiệt:
"Diệp Tinh Lăng hát bài này, so với phong cách của Hạ Lăng cách xa vạn dặm, anh không nhìn ra sao?"
Sở Sâm cười nhạt:
"Cho nên cô ta cũng chỉ có thể mô phỏng một phần của Hạ Lăng thôi. Trong cách thể hiện, quả thật còn kém xa vạn dặm, có rất nhiều nốt nhạc, cô ta căn bản lên không nổi!"
Dưới sân khấu vang lên tiếng bàn tán xôn xao. Sở Sâm nói không sai, chất giọng kiếp trước của cô cực kỳ tốt, hát cái gì cũng dễ dàng hơn nhiều, còn giọng hát củakiếp này không so được với khi đó, bài hát này có vài chỗ, cô quả thật khó có thể hát đến.
"Cho nên, Diệp Tinh Lăng có thể xử lý chuyển tông giọng như vậy là cực kỳ hoàn mỹ." Vệ Thiều Âm đối đầu gay gắt:
"Những nốt không thể hát lên được, cô ấy đều dùng cách của riêng của mình để giải quyết, không thể chê vào đâu được, khiến người khác khi nghe bài hát này cảm thấy cực kỳ tự nhiên, xét tổng thể về chất lượng âm nhạc, không có một chút sai sót nào. Đây là tài năng đáng trân trọng chứ không thể nói là mô phỏng theo bản gốc, anh không hiểu sao?"
Lời này vừa nói ra không ít người dưới sân khấu gật đầu:
"Đúng vậy, nếu không biết bài hát này là do Hạ Lăng hát, chúng ta thật sự cho rằng bài này dành riêng cho Diệp Tinh Lăng."
Vệ Thiều Âm nói tiếp:
"Hơn nữa, Diệp Tinh Lăng về phương diện xử lý bài hát này, chung quy vẫn không hề giống với phong cách bản gốccủa Hạ Lăng. Hạ Lăng rất nóng bỏng, giống như ngọn lửa cháy lên trong biển cả, lộng lẫy diễm lệ, tràn ngập sức cám dỗ mễ hoặc."
Anh nói:
"Nhưng Diệp Tinh Lăng không như vậy, cô ấy phần nhiều... là sự lãnh đạm." Nói đến đây anh nhìn cô một cái:
"Tiếng hát của cô ấy như sương mù dày đặc, bên trong tràn ngập sự cô đơn, thê lương trôi dạt lênh đênh trên biển cả."
"Một cô gái trẻ tuổi như vậy, có thể hát đến trình độ này, tương lai phía trước chắc chắn rất rộng mở."
Giọng Vệ Thiều Âm trầm xuống.
Sở Sâm nhìn anh thâm trầm, đôi môi nhếch lên.
Hạ Lăng biết anh ta không có cách nào phản bác lại Vệ Thiều Âm, nói về phương diện âm nhạc, anh ta còn kém xa Vệ Thiều Âm, cho nên nếu tranh cãi thêm nữa, cũng chỉ là rước nhục vào thân mà thôi.
Anh ta đứng dậy:
"Thực tập sinh này, cứ tạm thời gửi ở Thiên Nghệ."
Nói xong, anh ta liếc mắt nhìn cô một cái. Lần này, cô nhìn thấy rõ ánh mắt của anh ta, bên trong như có một tia hoài niệm, vừa giống như tiếc nuối, lạicó chút tàn độc, tựa như hơi thở dài, buồn vui khó phân biệt, phức tạp khó hiểu.
Anh ta xoay người rời đi, vẫn luôn là phong cách đó - Người của Đế Hoàng, không bao giờ nói, chỉ làm.
Hạ Lăng bị ánh mắt cuối cùng của anh ta làm cho nổi cả da gà, trái tim như thể bị một bàn tay lạnh lẽo bóp nghẹt, hít thở không thông.
Mãi đến khi Đàm Anh tuyên bố kết thúc, Vệ Thiều Âm mới đi tới, vỗ vỗ vào vai cô:
"Tiểu Lăng."
Cô mới lấy lại tinh thần.
Anh đặt vào tay cô thư gì đó, một ly nước ấm, còn có một viên kẹo ngậm.
"Sau này đừng ép bản thân như vậy nữa", anh nói:
"Giọng hát mới là chuyện cả đời."
Cô ngẩn người, sau đó cười cảm kích nhìn anh, thấp giọng nói:
"Ừ, tôi