Đây là lần đầu tiên Hạ Lăng dùng chiêu như vậy, hiệu quả đúng là không tệ. Lúc này, tâm trạng của Hạ Lăng rất vui.
Kiếp trước, cô lúc nào cũng tùy hứng, vừa ngốc lại vừa ngây thơ, cho nên cô mới bị người ta hãm hại đến xương cốt không còn. Kiếp này trọng sinh, cô đã có được kinh nghiệm xương máu, quyết tâm không tái phạm sai lầm như trước nữa, tầm mắt cũng rộng hơn lúc trước. Vì thế, trong lúc rảnh rỗi, cô thường nhớ lại những thủ đoạn mà người đại diện của cô là Sở Sâm hay dùng, suy ngẫm rồi học lại.
Hạ Lăng vốn thông minh, lại có “danh sư” là Sở Sâm đằng trước, bây giờ cô đối với những chuyện này, chẳng khác nào đang dùng dao mổ trâu giết gà, thành thục hơn rất nhiều.
Sau khi xử lý xong đoạn băng ghi âm, Hạ Lăng chuyển sang chủ đề chính:
“Ông chủ, là chị Mạch Na giới thiệu tôi đến đây. Tôi là ca sĩ mới ra mắt của công ty Thiên Nghệ, tôi muốn mua mấy bộ quần áo của cửa hàng. Chị ấy đã giới thiệu tôi đến đây.”
Thì ra là thế.
Lucas nói:
“Thiên Nghệ là công ty có quan hệ hợp tác lâu dài với cửa hàng chúng tôi. Người của Thiên Nghệ đến mua sắm, chỉ cần ký sổ riêng là được. Nói như vậy, tấm thẻ vip giảm 20% mà tôi vừa mới tặng cô, cộng thêm lời hứa miễn phí cho đợt mua sắm này cũng vô dụng với cô rồi.”
Hạ Lăng cười khẽ. Ông chủ cửa hàng này đúng là thẳng thắn. Đúng vậy, chi phí mua sắm của cô đều do công ty trả tiền, có giảm giá hay miễn phí cũng chẳng liên quan đến cô. Nhưng xem như nể mặt Lucas, cô vẫn nói:
“Không sao đâu!” Kiếp trước, mua sắm mỗi lần hàng chục triệu cũng chẳng là gì đối với cô. Tuy kiếp này còn nghèo, nhưng cũng không đến mức vì chút tiền lẻ mà tính toán chi li với người khác.
Ấn tượng của Lucas đối với Hạ Lăng lại càng tốt hơn. Cô gái này với những người động vào cô thì có thù tất báo, nhưng đối với những chuyện khác lại khá thoải mái, rất giống với tính cách của anh. Anh ta nói:
“Như vậy đi, tôi sẽ tặng cô mấy bộ quần áo bằng với định mức công ty Thiên Nghệ của cô đưa ra. Cô mua bao nhiêu, tôi tặng cô số ngoài định mức bấy nhiêu.”
Tiểu Lệ đứng bên cạnh mở to mắt nhìn ông chủ của mình. Ông chủ của cô từ lúc nào trở nên tốt như vậy? Bình thường Lucas rất khó nói chuyện, cho nên mới có nhiều người sợ anh ta. Chuyện anh ta chủ động tặng nhiều đồ cho người khác như thế trước nay chưa từng có. Lúc này, Tiểu Lệ hối hận vô cùng. Nếu cô ta biết sớm ông chủ tốt với cô gái đó như vậy, cô ta cũng không trêu vào Hạ Lăng làm gì.
Hạ Lăng mỉm cười cảm ơn Lucas, sau đó bắt đầu chọn quần áo.
Vốn Lucas muốn bồi thường cho cô, anh ta dự định giới thiệu một số bộ trang phục rất thời trang, hoàn toàn thích hợp với phong cách của Hạ Lăng, nhưng Hạ Lăng uyển chuyển từ chối. Cô đi quanh cửa hàng một vòng, không bao lâu sau đã chọn được mười bộ. Mười bộ này đều là thời trang cuối xuân, váy liền áo màu nhu, áo len, áo sơ mi, áo khoác và quần các loại…Trong vòng ba tháng, cô sẽ không lo đến chuyện quần áo nữa.
Lucas nhìn cô lựa chọn, hai mắt sáng lên. Anh ta không nghĩ đến mặc dù cô gái này ăn mặc rất quê mùa, nhưng ánh mắt chọn trang phục quả nhiên không kém. Không, không chỉ là không kém, thậm chí còn tốt hơn anh ta. Mười bộ quần áo này, bất luận từ kiểu dáng, màu sắc hay chất liệu, tất cả đều thuộc loại tốt nhất trong tiệm. Quan trọng hơn, chúng có thể làm nổi bật khí chất sẵn có của cô.
Lucas nhìn Hạ Lăng bằng ánh mắt tán thưởng, tiện tay lấy năm bộ trong số mười bộ rồi yêu cầu Hạ Lăng ký sổ. Năm bộ quần áo còn lại, anh ta dùng làm quà tặng Hạ Lăng. Anh ta sai Tiểu Lệ gói hết quần áo lại cho cô, sau đó đặt hết lên trên quầy.
Hạ Lăng nhìn những giỏ xách chồng chất trên quầy, trong lòng có chút băn khoăn. Làm sao cô có thể mang hết số quần áo này về đây?
Lucas nói:
“Tôi sẽ cho người đưa đến chỗ của cô. Cô chỉ cần để lại địa chỉ là được.”
Hạ Lăng thở phào một hơi. Cô để lại địa chỉ của mình, là địa chỉ của ký túc xá Trung tâm đào tạo Thiên Nghệ.
Lucas cất kỹ tờ giấy ghi địa chỉ, sau đó đưa tấm thẻ hội viên được giảm 20% cho Hạ Lăng, nói:
“Cho dù cô không dùng, cô có thể tặng lại cho bạn bè hoặc thân thích nào cũng được.”
Hạ Lăng không có người nào thân thiết, bạn bè lại ít đến đáng thương, nhưng thấy Lucas nhiệt tình như vậy, cô từ chối không được đành phải nhận lấy. Sau đó, cô chào tạm biệt