Vẻ mặt của Lý Bối Nhi rất khó coi, tay của cô ta che cái dây chuyền ở trước ngực mình lại: “Cô đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
Sợi dây chuyền này rất đắt, là do cô ta quấn lấy một người “chị nuôi” trong giới hồi lâu mới mượn được, vị chị nuôi kia cũng chỉ có một món đồ trang sức đáng giá như vậy thôi, nếu làm mất nó thì vị chị nuôi này chắc chắn sẽ liều mạng với cô ta.
Lý Bối Nhi chỉ mới nghĩ đến tình cảnh đó thì đã khóc không ra nước mắt rồi.
Hạ Lăng vẫn cười tủm tỉm như trước: “Vậy là cô muốn quỵt nợ.”
Nói xong, cô nhẹ nhàng liếc nhìn Chu nhị thiếu.
Chu nhị thiếu bị ánh mắt của cô nhìn đến khó chịu cả người, cô nàng Lý Bối Nhi này là do anh ta dẫn theo, mất là mất mặt anh ta, điều này làm cho anh ta phải nóng giận: “Lý Bối Nhi.” Giọng điệu của Chu nhị thiếu lạnh lẽo: “Đã đánh cược thì phải chịu thua, đừng khiến mình ngay cả cơ hội chịu thua cũng không có!”
Cả người của Lý Bối Nhi run lên, cô ta lập tức tỉnh táo lại.
Thà đắc tội chị nuôi cũng không thể đắc tội Chu nhị thiếu, Chu nhị thiếu ít nhất có một trăm cách có thể làm cho cô ta chết rất khó coi.
Lý Bối Nhi căm giận tháo cái dây chuyền kim cương xuống rồi đưa cho Hạ Lăng: “Cầm đi!”
Hạ Lăng nhận lấy, ánh sáng lóng lánh đủ màu làm nổi bật ngón tay trắng nõn của cô, đẹp đến mức khiến cho người ta không thể dời ánh mắt đi được. Lòng Lý Bối Nhi như bị siết chặt lại, cô ta cực kỳ đau lòng, lưu luyến nhìn động tác của Hạ Lăng.
Hạ Lăng hờ hững ngắm nghía cái dây chuyền, cô nói với Lý Bối Nhi: “Bây giờ cô có thể lăn rồi.”
Cái gì, còn phải lăn nữa sao? Lý Bối Nhi vốn đang hy vọng Hạ Lăng sẽ quên mất chuyện này, không may là người ta vẫn còn nhớ rất rõ. Cô ta nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt nhìn Hạ Lăng: “Làm người không cần phải quá đáng như vậy! Diệp Tinh Lăng, cô cũng làm việc trong giới giải trí, đừng có được đằng chân mà lên đằng đầu như thế, sau này mọi người sẽ khó gặp mặt đấy!”
“Gặp mặt? Không cần thiết đâu.” Hạ Lăng nói với vẻ nhẹ nhàng như gió, chỉ là một ngôi sao hạng ba mà thôi, cô ta có tư cách gì mà đòi ngang bằng cô chứ? Trong mắt cô, Lý Bối Nhi chỉ là một hạt bụi nhỏ bé không đáng kể thôi.
“Tự cô lăn hay là tôi nhờ người giúp cô lăn?” Cô rất tốt bụng hỏi.
Sắc mặt của Lý Bối Nhi lúc trắng lúc xanh, xanh rồi lại trắng, thay đổi một cách đan xen, vô cùng đặc sắc.
Hạ Lăng lại còn cố ý bẻ từng ngón tay để phân tích cho cô ta: “Tự mình lăn thì có thể tự khống chế độ nặng nhẹ, ít nhiều gì cũng có thể bảo vệ khuôn mặt của mình, nhờ người khác giúp cô lăn, người ta ra tay không nhẹ không nặng...”
“Tự tôi lăn...” Cuối cùng Lý Bối Nhi cắn răng nói.
Cô ta hạ quyết tâm, dưới ánh mắt giễu cợt hay được xem kịch hay của tất cả mọi người, cô ta cuộn tròn người lại, lăn trên mặt cỏ từng vòng từng vòng mà lăn ra ngoài. Cô ta lăn rất khó khăn, chưa được bao lâu thì trên người, trên mặt đã dính đầy rơm rạ, tóc tai thì bù xù, còn bị mấy cục đá vụn và cành cây làm trầy da, nhìn có vẻ cực kỳ chật vật.
Trong đám người đang vây xem kia, có mấy cô gái che miệng cười.
Cô nàng Lý Bối Nhi này bình thường hay vênh váo đắc ý, có rất nhiều cô gái khác khó chịu với cô ta, lúc này có thể chứng kiến cảnh tượng chật vật của cô ta, tâm trạng của các cô gái này vô cùng sảng khoái. Bên ngoài thì họ lại giả vờ mang dáng vẻ đồng tình, nũng nịu yếu ớt mà nghị luận: “Thật là đáng thương đó...”
“Đúng đó, mặt cũng đã bị xước rồi, không biết có để lại sẹo hay không nữa...”
“Cho nên mới nói, làm người thì phải tự mình biết mình, đi chọc người của Lệ thiếu, thật không biết cô ta nghĩ sao nữa.”
“Ai biết được chứ, cô ta thật là ngốc, ôi thật là thê thảm quá đi...”
Một đám con gái ríu ra ríu rít, nói những lời có vẻ như đang cảm thông, thực tế lại hưng phấn đến mức không thể che giấu. Tâm trạng của Hạ Lăng cũng rất tốt, cô luôn là người có thù tất báo, mà cái loại báo thù ngay trước mặt này thật sự rất sảng khoái.
“Cho anh.” Nhìn Lý Bối Nhi đã cút khỏi tầm mắt của mình, cô mang tâm trạng vô cùng tốt mà nói với Lệ Lôi.