Cái vòng tay đó là bạch kim, hoa văn là cỏ bốn lá được gia công vô cùng kỹ xảo, mỗi một chi tiết đều được làm tinh tế, đẹp không tỳ vết, là món đồ nào mà các cô gái đều muốn có được, trong vẻ đẹp hoa mỹ mang theo nét độc đáo riêng, ngoài ra còn mang theo khí chất cao quý.
Nhưng Hạ Lăng chỉ liếc qua một cái rồi ngẩng đầu nghi ngờ: "Làm gì thế?"
Lệ Lôi: "Tặng em đấy. Em cưỡi ngựa thắng rồi, bọn họ đều tặng quà cho em, tôi cũng muốn tặng." Trong giọng nói mang theo sự nũng nịu và vô lại, có chút giống một cậu nhóc muốn ăn kẹo.
Hạ Lăng dở khóc dở cười: "Tôi không cần."
"Không cần cũng phải cầm." Lệ đại Boss càng thêm vô lại.
Hạ Lăng rút tay tháo cái vòng tay ra, lại bị Lệ Lôi giữ lại: "Không được tháo, em tặng tôi dây chuyền tôi cũng nhận mà."
Hạ Lăng nghẹn họng.
Lệ đại Boss nở nụ cười đơn thuần lại trong sáng: "Em mới ra mắt, sau này sẽ cần rất nhiều đồ trang sức, công ty cho người mới cũng có hạn, cũng không thể dùng thứ này đổi sang thứ khác. Cái vòng này em giữ lại đi, có thể phối rất nhiều đồ nữa."
Tay Hạ Lăng buông chậm xuống, đúng thế, anh nói đúng, giữa các nữ minh tinh với nhau ngoại trừ so năng lực, không phải là so khuôn mặt và những món đồ trang sức này sao? Đối với những vật ngoài thân này, cô tuy rằng không giống những nữ minh tinh khác luôn tìm cách kiếm thêm, nhưng những món được đưa tới cửa, cũng không cần phải cố từ chối làm gì.
Nghĩ tới đây, cô cười nhìn Lệ Lôi: "Cảm ơn Boss."
"Gọi Boss sao nghe xa lạ quá." Lệ đại Boss được voi đòi tiên: "Em không thể thay đổi cách gọi khác sao?"
Hạ Lăng giả bộ muốn tháo cái vòng ra.
"Đừng đừng." Lệ đại Boss thỏa hiệp: "Boss thì là Boss đi, cái này em giữ lấy đi, giữ lấy."
Trong mắt Hạ Lăng hiện lên nét cười, cảm thấy chiếc vòng bạc hơi lạnh ở trên tay cũng dần dần trở nên ấm áp hơn.
Trời bắt đầu tối, ánh chiều ấm áp, sắc cam của hoàng hôn giống như cánh hoa đào bay giữa bầu trời, Hạ Lăng và Lệ Lôi sáng vai nhau đi dạo trong vườn đào mười dặm, Khuynh Ca và Tiểu Lôi đi phía sau, từ xa nhìn lại, giống như một bức tranh đẹp vô cùng.
Đỗ Vân Phong đứng ở trên lầu câu lạc bộ, cầm ống nhòm cỡ lớn dựa vào lan can trông về phía xa: "Lệ Nhị lần này thật sự là rơi vào bẫy rồi, kiểu cầm thú từ bao giờ đã chuyển thành đi dạo bên em gái giải khuây? Các người xem, nhanh lại đây! Cậu ta dựa vào người cô gái ấy rồi, chạm vào người ta rồi! Người ta tránh được rồi!... Lại dựa vào rồi... Lại tránh rồi..!
Một đám người nhìn Đỗ Vân Phong, yên lặng không nói gì...
Bọn họ đều không cần nhìn, cũng biết Lệ nhị thiếu gia đang chìm đắm trong bể tình. Vừa nãy Lệ nhị thiếu gia lòng như lửa đốt tặng người ta cái vòng này, cái vòng chỉ là bạch kim, nhưng là được một chuyên gia nổi tiếng gia công, nhìn cứ như một món quà vô cùng bình thường, nhưng những món quà của người khác mang đến cộng lại cũng không quý giá bằng.
Hơn nữa, Lệ nhị thiếu gia còn đặc biệt bảo trực thăng mang đến tặng...
Mấy người bọn họ vốn dĩ cũng muốn tận dụng trực thăng định gửi kèm quà của mình mang đến cùng luôn, thế nhưng, Lệ Nhị không đồng ý, lại còn uy hiếp bọn họ, ai dám dùng trực thăng của anh mang quà tặng cho Hạ Lăng, anh sẽ cho người đó đẹp mặt!
Keo kiệt, thật sự quá keo kiệt.
Mấy công tử nhà giàu trong lòng oán thầm, theo tình hình này mà nói, sau này kết hôn rồi, còn không biết biến thành thê nô cỡ nào?
Ai da không đúng...
Bỗng nhiên tất cả mọi người đều nhận ra một chuyện, cô gái này chỉ là một minh tinh nhỏ mới ra mắt, nhìn qua cũng không giống là người có gia thế, nếu không phải là con gái nhà giàu có, làm sao có thể thành vợ chính thức của Lệ Nhị?
Quả nhiên cũng chỉ là vui đùa một chút thôi.
Vừa nghĩ như vậy, mọi người đều bình thường trở lại, có lẽ Lệ thiếu chỉ là chơi đùa mà thôi?
Một đám người nghiêng ngả uống trà chiều, cười đùa vui vẻ.
Trong rừng hoa đào, Hạ Lăng đi bộ cũng mệt rồi, lưu luyến tạm biệt Khuynh Ca, cùng Lệ Lôi trở về.
"Nếu như em thích, sau này tôi sẽ thường xuyên cùng em đến thăm nó." Lệ Lôi nói.
Hạ Lăng khẽ run, nhìn về phía Khuynh Ca có chút lơ đễnh, lại thấp giọng nói: "Cảm ơn, không cần," Cuối cùng đó vẫn là con ngựa do