Tấm thiệp không ký tên.
Nhưng Hạ Lăng biết rõ đó là ai, thế gian này chỉ có một người gọi cô như vậy: Tiểu Lăng, cánh bướm của anh.
Đã từng, anh luôn nói cô là một con bướm, khi gặp nhau thì đang là kén, trong vườn hoa của anh từ từ phá kén lột xác. Anh nói mình là người nuôi bướm, dồn hết tâm sức nuôi ra được một con bướm đuôi phượng quý giá, muốn gì cứ lấy, cam lòng tình nguyện.
Đã từng, cô cảm động đến rơi nước mắt, nhưng lại quên, trong vườn hoa của người nuôi bướm, làm sao lại chỉ có một con bướm được?
Một bó hoa hồng xanh lớn rơi lả tả trên sô pha, Hạ Lăng trừng mắt nhìn nó chằm chằm, rất lâu, rất lâu. Trong đầu dường như đang tự hỏi theo bản năng, Bùi Tử Hoành rốt cuộc có phát hiện ra thân phận của cô hay không?... Không, hẳn là không đâu, đầu thai sống lại quá khó tưởng tượng, không phải người cực kỳ bảo thủ sẽ không nghĩ tới hướng này. Hơn nữa, nếu anh đã phát hiện ra cô chính là Hạ Lăng, chỉ sợ, đợi chờ cô không chỉ có một bó hoa hồng xanh, mà chính là, sự truy đuổi điên cuồng như ác mộng.
Hạ Lăng hít một hơi thật sâu, hiểu được, anh chẳng qua chỉ coi cô thành người khác, một nhân vật nhỏ không quan trọng, một con bướm mới.
Nhận ra chuyện này, khiến cô vô cùng đau lòng.
Cô lảo đảo đứng dậy, quay lại phòng ngủ, ném mình lên giường, không nhúc nhích.
Thời gian từ từ trôi qua, nắng sớm từ từ biến thành ráng chiều, chuông điện thoại vang lên vô số lần. Nhưng Hạ Lăng không nghe thấy gì cả, không nhìn thấy gì cả, ý thức của cô lơ lửng ở nơi xa xôi nào đó, đau khổ lại mơ hồ không rõ.
Tiếng chuông cửa vang lên rất lâu.
Chẳng biết lúc nào, biến thành âm thanh mở cửa, đóng cửa.
Lệ Lôi xông vào phòng, tìm được cô trên chiếc giường mềm mại trong phòng ngủ. Anh bị bộ dạng của cô dọa cho sợ hãi, cô gái nhỏ bé tái nhợt, yên tĩnh cuộn mình thành một nắm nho nhỏ, hai mắt vô thần nhìn vào nơi vô định trong không trung. Dáng vẻ này, giống như một con búp bê sứ yếu đuối, nhẹ nhàng chạm vào sẽ vỡ vụn, chết đi.
"Tiểu Lăng..." Lòng anh không hiểu sao như bị siết chặt, đau đớn dâng lên: "Tiểu Lăng, cô sao vậy?"
Anh ta đi đến cạnh giường, nửa quỳ xuống, nắm chặt tay cô: "Cô rốt cuộc làm sao vậy?" Trong giọng nói của anh ta có lo lắng không kiềm chế được: "Cô nhìn tôi đi, nhìn tôi! Nói gì với tôi đi, Tiểu Lăng?"
Nhưng cô chỉ không nhúc nhích, vẫn nhìn vào nơi vô định trong không trung như trước.
Lệ Lôi nắm tay cô từ từ dùng sức, lay cô: "Tiểu Lăng, tỉnh lại đi! Cô tỉnh lại đi!"
Khi anh ta đang lay, tầm mắt cô cũng từ từ tập trung lại, thấy rõ gương mặt tuấn mỹ và ân cần của người đàn ông trước mặt. Ánh đèn phòng dìu dịu chiếu lên gương mặt sâu sắc rõ ràng của anh, trong tròng mắt xanh sẫm sâu thẳm có cảm xúc phức tạp, cẩn thận nhìn cô, dường như nhìn chăm chú vào bảo vật quý giá nhất thế gian.
"Tiểu Lăng, cô rốt cuộc làm sao vậy? Đừng dọa tôi." Giọng nói anh ta dịu dàng, khiến người ta yên lòng.
Hạ Lăng nhìn anh ta rất lâu, những quá khứ không vui trong đầu từ từ biến mất, khàn giọng nói: "Tôi không sao."
Lệ Lôi thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Lăng rút tay mình ra khỏi bàn tay khô ráo ấm áp của anh, cố gắng chống đỡ thân thể, ngồi dậy.
Lệ Lôi cụp mắt nhìn lòng bàn tay trống trải, khi ngước mắt lần nữa, đã lấy lại vẻ mặt đùa giỡn vốn có: "Tốt nhất là cô không sao." Anh ta lười biếng cười nói: "Người đẹp, cô có thể đừng biểu hiện bất ngờ như vậy được không? Lần trước suýt nữa bị camera giám sát kích động thành bệnh tâm thần, lần này lại bị cái gì kích thích rồi?"
"Anh mới bị tâm thần." Hạ Lăng uể oải mắng anh ta.
"Chậc chậc, còn có thể mắng người, tinh thần không tệ." Lệ Lôi lại cười nói: "Để tôi đoán một chút... Lần này là, bó hoa hồng xanh trên ghế salon phòng khách?" Trong miệng anh ta nói thật thoải mái, ánh mắt lại nhìn chằm chằm cô.
Hạ Lăng lại nhanh chóng bác bỏ: "Không phải."
Ánh mắt sắc của Lệ Lôi trầm xuống.
Thoáng qua trong chớp mắt, nhưng lại khôi phục ý cười buông thả: "Cô nói không phải thì là không phải." Chuyện cô không muốn thừa nhận, anh sẽ không ép buộc cô, có điều, chuyện này cũng không có nghĩa là anh ta bị lừa. Không thừa nhận sao? Không sao, anh