Ánh mắt Hạ Lăng dần dần lạnh xuống: “Hạ Vũ, tôi không có hứng thú tham gia vào chuyện của các người. Cô cũng đừng lôi tôi vào.”
Hạ Vũ nhìn Hạ Lăng, ánh mắt oán độc đã biến mất: “Diệp Tinh Lăng, tại sao cô lại là người ngoài cuộc chứ? Đã nhận hoa của anh Tử Hoành, cô cũng đừng chơi trò giả nai nữa. Người hỏi xuất thân không có xuất thân, hỏi bối cảnh cũng không có bối cảnh như cô, làm sao có thể từ chối anh Tử Hoành chứ?”
Xem ra, Hạ Vũ biết thật không ít. Là Bùi Tử Hoành nói cho cô ta biết, hay là Sở Sâm?
Hơn phân nửa là Sở Sâm rồi. Hạ Lăng chỉ tốn vài giây là có thể hiểu ra. Bùi Tử Hoành lúc nào cũng buồn vui không thể hiện ra mặt, tâm tư cất giấu sâu trong lòng, chưa từng thổ lộ việc riêng tư với người nào khác. Còn Sở Sâm thì chỉ nhìn mặt mà nói chuyện, đem chút tin tức lấy lòng Hạ Vũ cũng có thể hiểu được.
Điều này nói rõ, địa vị của Hạ Vũ bên gối Bùi Tử Hoành cao hơn những người kia.
Cho nên, với sự khôn khéo của Sở Sâm, anh ta có thể yên tâm mách lẻo với Hạ Vũ mà không sợ Bùi Tử Hoành trách tội.
Ánh mắt Hạ Lăng đảo qua người Hạ Vũ, rơi xuống cô gái bên cạnh. Từ lúc nghe được đoạn đối thoại kia, bây giờ Hạ Lăng mới tận mắt nhìn thấy cô gái đang là tình nhân được Bùi Tử Hoành yêu thương nhất. Nhưng mặt cô gái này đang có dấu vết sưng đỏ, chắc là nhận không ít cái tát của người mà Hạ Vũ sai khiến.
Nếu không có Bùi Tử Hoành ngấm ngầm đồng ý, Hạ Vũ sẽ không phách lối như vậy.
Từ khi nào, vị trí của Hạ Vũ trong lòng Bùi Tử Hoành đã trở nên có trọng lượng như thế?
Hạ Lăng đột nhiên cảm thấy đắng chát. Nhưng cô dựa vào cái gì mà có cảm giác như vậy? Cô đã chết qua một lần, còn lo được lo mất làm gì? Dù sao cô cũng không trở về bên cạnh anh ta nữa, cho dù hậu cung của anh ta có loạn bát nháo cả lên, thì mắc mớ gì đến cô?
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Hạ Lăng thu lại cảm xúc, cúi đầu nhìn màn hình, là Vệ Thiều Âm gọi. Cuộc gọi nhỡ vừa rồi hại cô bị Hạ Vũ phát hiện cũng là anh ta gọi. Hạ Lăng không khỏi thầm mắng trong lòng. Nói người này là đồng đội heo cũng không sai mà. Tại sao mỗi lần cô muốn chuồn khỏi mắt người quen cũ, anh ta lại đúng lúc gọi cho cô chứ?
Cô quyết định nhấn nút nghe.
Kết quả, anh ta quát mắng cô trước: “Cô đang chết dí ở chỗ nào vậy? Người của Đế Hoàng đã đi rồi, chúng ta nên tranh thủ thời gian chiếm sân quay đi chứ.”
Người của Đế Hoàng không có ở đây, bởi vì người diễn NG nhiều lần và người ra tay đằng sau đang bận dây dưa với cô. Hạ Lăng cũng không giải thích gì thêm với Vệ Thiều Âm, chỉ nói: “Tôi biết rồi.”
Cô cúp điện thoại, nhìn hai người trước mặt, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi có việc cần phải đi trước.”
“Diệp Tinh Lăng, cô đứng lại đó.” Hạ Vũ không chịu buông tha, cản ngay trước mặt Hạ Lăng.
Hạ Lăng vô cùng phiền não: “Hạ Vũ, cô cho rằng ai cũng giống như cô, hận không thể leo lên giường của Bùi Tử Hoành? Làm phiền cô hiểu cho rõ ràng. Bây giờ là Bùi Tử Hoành quấn lấy tôi, không phải tôi quấn lấy anh ta. Cô có thời gian bày mưu tính kế với người khác, chi bằng tranh thủ nhìn vào hiện thực, khiến cho Bùi Tử Hoành toàn tâm toàn ý với cô đi.”
Hạ Vũ bị người ta chọc trúng tâm sự, sắc mặt trắng bệch.
Hạ Lăng lách qua bên cạnh Hạ Vũ, nhưng lại bị Hạ Vũ nghiêm mặt chặn lại tiếp.
“Diệp Tinh Lăng, cô không được quá đáng.” Hạ Vũ tỏ ra yếu đuối, tức giận đến run rẩy: “Rốt cuộc là ai muốn leo lên giường anh Tử Hoành? Nếu không phải tại cô dụ dỗ anh ấy, tại sao anh ấy lại tặng hoa cho cô? Cô... Tại sao cô lại hèn như vậy chứ? Thất tiết thì đừng nghĩ đến chuyện lập đền thờ. Cô hãy nhìn lại cô đi, vừa nghèo vừa xấu, còn