“Cô làm gì vậy?” Phản ứng đầu tiên của Sở Sâm là nổi giận, bước nhanh đến bắt lấy tay của Hạ Lăng.
Cổ tay của Hạ Lăng bị Sở Sâm kẹp chặt, rất đau, nhưng ánh mắt của cô vẫn lạnh lùng nhìn Hạ Vũ. Lúc này Hạ Vũ bị đánh đến nửa gương mặt sưng lên, khóe miệng chảy máu, ngã xuống đất, thê thảm đến mức không tả được.
Cô ta ôm gò má, ánh mắt ngập nước: “Diệp Nhân Lâm, sao cô lại đánh tôi?” nửa bên mặt của cô ta đã tê rần, ngay cả khi nói chuyện cũng không rõ ràng.
Nhưng Hạ Lăng vẫn nghe hiểu.
“Vì sao lại đánh cô?” Hạ Lăng mỉm cười: “Bởi vì tôi chưa bao giờ gánh hư danh.” Hạ Vũ đã thích bị đánh như vậy, cô sẽ thành toàn cho cô ta. Dù sao phóng viên cũng đã chụp ảnh rồi mà.
Hạ Vũ: “...”
Sở Sâm: “...”
Người của Đế Hoàng: “...”
Không ít người nhủ thầm trong lòng. Hạ Vũ tiểu thư, tại sao cô lại đi trêu chọc nữ ma đầu này chứ?
Sở Sâm như muốn bóp nát cổ tay của Hạ Lăng: “Diệp Tinh Lăng, cô sẽ trả giá đắt cho hành vi của mình. Trợ lý Mạnh.” Anh ta cao giọng gọi: “Cậu mau gọi bảo vệ phim trường đến đây, sau đó mời bác sĩ đến kiểm tra vết thương cho Hạ tiểu thư, đồng thời mời luôn luật sư.”
“Ai muốn kiểm tra vết thương? Ai muốn tìm luật sư?” Một giọng nói khác vang lên, lạnh như băng: “Sở Sâm, anh bắt người của Thiên Nghệ chúng tôi làm gì vậy?”
Tất cả mọi người đều quay đầu lại, thấy Vệ Thiều Âm đang vội vàng chạy đến. Đi theo đằng sau anh ta là năm sáu người của Thiên Nghệ. Sắc mặt Vệ Thiều Âm như sương lạnh ngàn năm, một tay gạt tay của Sở Sâm ra khỏi tay Hạ Lăng, hỏi: “Tiểu Lăng, cô có bị thương chỗ nào không?”
Hạ Lăng cúi đầu, kéo ống tay áo lên, chỉ thấy cổ tay tím bầm, hằn lên da thịt trắng nõn, nhìn thấy mà giật mình.
“Mau tìm bác sĩ, còn luật sư nữa.” Trong nháy mắt, Vệ Thiều Âm liền nổi giận. Hạ Lăng là ai? Là Thiên Hậu trong tương lai của Thiên Nghệ, là bảo bối mà anh ta ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt. Bình thường, anh ta mắng cô một câu cũng không nỡ. Không đúng, trước đó không tính. Tóm lại, tại sao Sở Sâm lại dám đối xử với cô như vậy?
Hai bên bắt đầu giương cung bạt kiếm.
Mắt thấy xung đột càng lúc càng nghiêm trọng, Hạ Lăng bật cười.
“Được rồi, A Vệ.” Cô nói: “Chúng ta giải tán thôi, còn phải theo kịp tiến độ quay MV nữa.” Bây giờ, người có lợi nhất là cô. Cô đánh Hạ Vũ tổng cộng hai cái, xem như xả giận. Huống chi, tiến độ quay MV không thể trì hoãn.
Nói xong, cô quay người rời đi trước.
“Dừng lại!” Sở Sâm quát lớn: “Cô đánh người xong thì muốn bỏ đi à? Bác sĩ và luật sư của chúng tôi sắp đến, cô phải bồi thường cho chúng tôi.”
“Nếu anh có vấn đề gì, cứ nói với luật sư của chúng tôi.” Hạ Lăng mặc kệ Sở Sâm, nói với A Vệ: “Anh có đi hay không? Chúng ta quay MV nhanh một chút rồi trở về. Ở đây giằng co với đám người Đế Hoàng rác rưởi này, thật sự chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Cô nói ai là rác rưởi…!” Mặt Hạ Vũ càng lúc càng sưng to, nói càng lúc càng không rõ.
Hạ Lăng không thèm liếc nhìn Hạ Vũ, cũng không lên tiếng.
Nhưng ý nghĩa bên trong ánh mắt của cô đã quá rõ ràng. Đánh cô đấy, thì như thế nào?
Hạ Vũ khó thở vô cùng, muốn xông tới liều mạng với Hạ Lăng, nhưng nghĩ đến làm vậy sẽ vạch trần bản thân mình, đành dừng bước. Cũng không còn cách nào, ai bảo Hạ Vũ vẫn luôn đóng vai Bạch Liên Hoa? Đã bao giờ bạn thấy Bạch Liên Hoa xông pha vật lộn với người khác chưa?
Vì không muốn biến mình thành trò cười, Hạ Vũ đành phải nhịn xuống.
Vệ Thiều Âm nhìn gương mặt sưng đỏ của Hạ Vũ, vui không tả nổi. Ừm, vẫn là Tiểu Lăng nhà anh ta lợi hại, dăm ba câu đã khiến đối phương tức không đền mạng. Đúng vậy, ngẫm lại vẫn nên đuổi kịp tiến độ của MV thì hơn. Cuối cùng, anh ta dẫn đám người Thiên Nghệ rời đi.
Sở Sâm còn định ngăn cản, Vệ Thiều Âm đã học theo Hạ Lăng vứt lại một câu: “Nếu anh có vấn đề gì, cứ nói với luật sư của tôi.”
Sở Sâm cứng họng.
Mặc dù Đế Hoàng có đến mười mấy người, nhưng