Ánh mắt của mấy chục ngàn người đều đặt vào Hạ Lăng.
Hạ Lăng vẫn giữ bình tĩnh, biểu hiện tự nhiên, tiếp nhận micro từ tay chị Mạch Na.
Cô cứ tiếp tục giả vờ, giả bộ đi. Hạ Vũ nghĩ, Diệp Tinh Lăng cô định làm gì đây? Chẳng lẽ cô làm bộ lỡ tay rơi micro sao? Không sao, tôi đã chuẩn bị cho cô rất nhiều kế hoạch đằng sau.
Khóe môi Hạ Vũ nhếch lên nụ cười khinh thường. Cô ta có thể tưởng tượng được bộ dạng khốn đốn của Diệp Tinh Lăng sau đó.
Nhưng một giây sau, nụ cười của cô ta liền cứng lại.
Trên sâu khấu, cô gái thanh tú mặc chiếc váy dài màu xanh lam nhẹ nhàng “alo” một tiếng.
Mặc dù chỉ có một tiếng, nhưng chẳng khác nào sét đánh bên tai Hạ Vũ. Tại sao lại như vậy được? Tại sao con nhỏ xấu xí này có thể mở miệng nói chuyện được? Chẳng phải cô ta đã bị trúng độc câm rồi sao?
Sắc mặt Hạ Vũ tái nhợt: “Cô có thể nói chuyện?”
“Vì sao tôi lại không thể nói chuyện?” Giọng nói của Hạ Lăng rất nhẹ, nghe có chút mệt mỏi nhưng lại rất êm tai, khiến cho người ta nhịn không được mà lắng nghe. Cô hơi nghiêng đầu, nói vào micro: “Tôi vẫn có thể nói chuyện được mà.”
“Cô gạt người, cô rõ ràng bị...” Hạ Vũ chỉ nói được nửa câu liền im bặt. Nguy hiểm thật, cô ta thiếu chút nữa đã lỡ miệng, đem chuyện Diệp Tinh Lăng bị trúng độc câm nói ra ngoài.
“Tôi rõ ràng bị cái gì?” Nhưng Hạ Lăng vẫn cố dây dưa không bỏ.
Hạ Vũ thầm hận trong lòng. Con nhỏ xấu xa kia, mày nhất định là cố ý? Mày cố ý nói mấy lời khách sáo trước mặt người khác. “Không phải chị Mạch Na đã nói, cổ họng của cô không tốt cần tĩnh dưỡng, không tiện nói chuyện sao? Tại sao bây giờ cô lại nói?” Hạ Vũ vội vàng lảng sang chuyện khác.
Hạ Lăng vẫn không chịu buông tha: “Là ai nói tôi nhất định không thể nói chuyện? Nếu tôi không nói, chẳng phải sẽ bị một số người cố ý vu khống là hát nhép sao?”
Dưới đài, tiếng bàn tán vang lên. Đúng vậy, Hạ Lăng nói không sai. Vừa rồi Hạ Vũ đề nghị Hạ Lăng phải lên tiếng để rửa sạch tội danh hát nhép, nhưng khi Hạ Lăng lên tiếng nói chuyện, Hạ Vũ ngược lại lại kinh ngạc như vậy? Hạ Vũ đã sớm biết Hạ Lăng không thể nói chuyện sao? Vì sao Hạ Vũ lại khẳng định Hạ Lăng không thể nói chuyện? Vì sao sau khi Hạ Vũ nhận định Hạ Lăng không thể nói chuyện, còn nhất quyết bắt cô phải mở miệng?
Các câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong đầu mọi người.
Hạ Vũ phát giác mọi người bên dưới đang mơ hồ, biết tình huống không ổn, vội vàng nói: “Diệp Tinh Lăng, cô có thể nói chuyện, vậy tôi tin cô không hát nhép.” Hạ Vũ cố gắng chuyển lực chú ý của mọi người sang chuyện khác, còn liếc mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông kia ngầm hiểu: “Hạ Vũ tiểu thư quá trong sáng rồi, vì thế cô ấy mới tin tưởng cô không hát nhép. Diệp Tinh Lăng, tôi và tất cả những người đang có mặt ở đây sẽ không bị mắc lừa. Tôi đã nghe nhân viên hậu đài khẳng định cô hát nhép. Cho dù cô có thể mở miệng nói chuyện thì thế nào? Cổ họng của cô đang không tốt, ai biết có phải cô sợ thua nên giả vờ giả vịt hay không?”
“Anh nói xong chưa?” Hạ Lăng thản nhiên hỏi.
Người đàn ông kia thấy cô bình tĩnh như vậy liền ngây cả người, vô thức gật đầu.
“Vậy thì anh hãy cút đi.” Hạ Lăng vẫn thản nhiên nói tiếp.
Cái gì? Cô ta dám bảo anh cút? Người đàn ông giật mình, khán giả cũng giật mình. Diệp Tinh Lăng, khí chất và phong độ của cô đâu? Tại sao lại dám lớn tiếng bảo người ta cút?
MC một lần nữa nhảy ra: “Nếu cô không chột dạ, tại sao lại bảo người ta phải cút?”
Hạ Lăng nhìn MC như nhìn một con ngốc.
Mạch Na bên cạnh cũng nhìn MC chương trình với ánh mắt giống như Hạ Lăng. Sau đó, cô ta nhìn ra phía sau MC, đằng sau đang có một đám người mặc đồng phục cảnh sát, nghiêm túc bước đến.
“Thưa anh...” Đám cảnh sát đứng trước mặt người đàn ông kia, nói: “Có người báo cảnh sát, nói anh gây rối trật tự công cộng, còn sỉ nhục người khác. Mời anh theo chúng tôi về cục