Ánh mắt Hạ Vũ sáng rực lên.
Thương hiệu gì chứ? Không phải chỉ là một nhãn hàng nhỏ nhoi chẳng có danh tiếng gì thôi sao? Cứ để cô ta quảng cáo cũng tốt. Con nhỏ xấu xí này, cô tưởng mình chỉ hát một bài hay một chút, khán giả bên dưới sẽ tiếp nhận một sản phẩm không có tên tuổi một cách bừa bãi sao?
Một nhãn hàng nho nhỏ, có thể đấu với thương hiệu lớn được à?
Hạ Vũ tính toán trong lòng, nhãn hàng nhỏ này khẳng định sẽ bị thương hiệu nước hoa Guerlain (một loại nước hoa của Pháp) chặn đứng. Đến lúc đó, cho dù cô ta hát yếu hơn Diệp Tinh Lăng một chút, nhưng có thương hiệu lớn tăng hiệu ứng, danh tiếng của cô ta nhất định sẽ vượt qua Diệp Tinh Lăng.
Vì thế, cô ta chỉ mỉm cười: “Vậy thì cô chiếu đi, tôi cũng rất chờ mong.”
MC chương trình vốn đã nhận hối lộ từ Đế Hoàng, ngay cả Hạ Vũ cũng đã đồng ý, cộng thêm việc cô ta cần phải lấy lại mặt mũi, cũng không có ý kiến.
Nhà tài phiệt Cố thị đã sớm chuẩn bị xong đoạn băng. Lúc này, đèn trong sân vận động đã giảm xuống. Trong tiếng nhạc mê hoặc, một hình ảnh chậm rãi hiện lên. Quảng cáo mà tài phiệt Cố thị làm trước giờ vô cùng tốt. Huống hồ, đối tác lần này lại là Thiên Nghệ. Hai công ty có thực lực liên kết với nhau, hiệu quả của đoạn quảng cáo có thể so sánh với phim Hollywood.
Khi hình ảnh của “Cánh sao” hiện ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy một loại nước hoa thanh lịch, trong suốt như pha lê. Trên nắp chai màu xanh pha tím có khắc logo của tài phiệt Cố thị, còn có một chữ S tiếng Anh nho nhỏ.
“Trời ơi, làm sao có thể? Diệp Tinh Lăng là người phát ngôn cho dòng nước hoa cấp S của tài phiệt Cố thị.”
Đôi cánh của những vì sao, vinh quang của những vị thần.
Đơn giản đến không tưởng tượng nổi.
Nước hoa của tài phiệt Cố thị trước giờ chia thành bốn cấp C, B, A, S. Trong đó S là loại nước hoa cao cấp nhất. Có rất nhiều người bắt đầu nhớ lại, lần trước nhà họ Cố sản xuất nước hoa cấp S là khi nào? Là hơn một trăm năm trước. Khi đó tài phiệt Cố thị vừa mới được thành lập, một loại nước hoa có tên “Mị Phù Sinh” đã giúp cho danh tiếng của công ty bay thẳng lên trời, từ một xưởng sản xuất nước hoa nhỏ vô danh biến thành một công ty lớn cấp quốc tế người người ngưỡng vọng.
Sau Mị Phù Sinh, tài phiệt Cố thị đã sản xuất rất nhiều loại nước hoa nổi tiếng có lượng tiêu thụ rất lớn, chiếm một nửa giang sơn trong ngành nước hoa. Nhưng cao cấp nhất cũng chỉ có cấp A. Còn cấp S, Cánh sao chính là cái thứ hai.
Trăm năm im lặng mới cho ra loại nước hoa cấp S đời thứ hai. Không biết nó sẽ mang đến sự chấn động như thế nào.
Mà người phát ngôn của nó lại là Diệp Tinh Lăng.
Ánh mắt khán giả chăm chú nhìn lên đoạn quảng cáo. Bên trong đoạn quảng cáo, Hạ Lăng nhẹ nhàng hát và thực hiện vũ đạo, khí chất ưu nhã mà tôn quý, phối hợp hoàn mỹ với Cánh sao, giống như cô được sinh ra vì Cánh sao, mà Cánh sao cũng vì cô mà sinh ra.
“Thật là đẹp!” Có người nhỏ giọng tán thưởng.
“Không ai thích hợp làm người phát ngôn cho Cánh sao hơn cô ấy.” Lại có người nói.
Đúng vậy, sau khi nhìn Hạ Lăng đóng quảng cáo xong, bọn họ đã nghĩ rằng không có ai có thể đóng đạt hơn Hạ Lăng. Thật là kỳ lạ! Luận ngoại hình, cô không phải là cô gái xinh đẹp nhất, nhưng trước ống kính, cô vẫn hấp dẫn ánh mắt người xem hơn những người đẹp khác.
Nữ thần.
Trong đầu mọi người không tự chủ toát ra hai chữ “Nữ thần”
Đoạn băng dần dần kết thúc.
Lần này, tâm trạng của Hạ Vũ lại càng hỏng bét.
Tại sao lại như vậy? Tại sao con ả xấu xí này lại có thể làm người phát ngôn cho một thương hiệu lớn đến như thế? Tài phiệt Cố thị không phải trước giờ không dùng người mới sao? Huống chi là loại nước hoa cấp S quan trọng như vậy?
Nhà họ Cố điên rồi sao?
Hạ Vũ đứng đằng sau, trong lòng lạnh buốt. Cô biết, trước mặt tài phiệt Cố thị, nước hoa Guerlain căn bản không chịu nổi một kích. Không, không chỉ là không chịu nổi một kích đơn giản như vậy. Sự chênh lệch giữa nó cũng giống như Maserati và một loại xe không biết tên nào đó. Bất luận có dùng lời nói nào cũng không thể