Ánh mắt nguy hiểm của Mạch Na cau lại: “Vậy cô cũng cho rằng Tiểu Lăng mắng người?”
MC thấy nét mặt không vui của Mạch Na, trong lòng run lên, lúc này mới ý thức được mình đã nói sai. Cho dù bên ngoài có bàn tán như thế nào, nhưng không ai có chứng cứ, cũng không biết đó có phải là thật hay không. Thân là MC, có làm sao cô ta cũng phải giữ hình tượng của nghệ sĩ trước mặt công chúng, không thể khăng khăng chắc chắn trước mặt người khác như vậy.
Người đàn ông bị cảnh sát mang đi chính là vết xe đổ của cô ta.
Cô ta gượng cười: “Tôi cũng chỉ nghe tin đồn mà thôi.”
Tiếng bàn luận lại nổi lên bốn phía. Đã là tin đồn, sao cô ta lại hùng hồn tuyên bố như đinh đóng cột vậy?
MC nghe tiếng mọi người bàn luận, xấu hổ vô cùng. Cô ta bắt đầu hối hận vì sao lại nhận hối lộ của Đế Hoàng, kéo bản thân cô ta vào cục diện khó coi như thế?
Mạch Na cười nhẹ, cầm micro nói: “Cũng không phải ai cũng tin vào mấy lời đồn đãi. Trước khi chân tướng còn chưa rõ, chúng ta đừng dội nước bẩn lên đầu người vô tội. Ở đây, tôi xin cảm ơn Tài phiệt Cố thị đã phân rõ đúng sai, không bị lời đồn làm cho mê hoặc, đồng ý đem vị trí người phát ngôn sản phẩm quan trọng như Cánh sao cho Tiểu Lăng.”
Mạch Na nói như vậy rất thỏa đáng, không kiêu ngạo cũng không tự ti, khiến cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Chân tướng không rõ.
Nhưng Tài phiệt Cố thị vẫn đồng ý sử dụng Diệp Tinh Lăng.
Danh tiếng của Cố thị trước giờ rất tốt.
Từng manh mối bắt đầu xâu chuỗi vào. Dưới khán đài, có người nhẹ nhàng kéo tay bạn của mình: “Anh có cảm thấy Diệp Tinh Lăng bị oan hay không? Tiêu chuẩn người phát ngôn của Cố thị trước giờ vẫn rất nghiêm khắc, xưa nay không bao giờ chọn những nghệ sĩ có tiếng xấu. Bọn họ chọn Diệp Tinh Lăng, chắc chắn sẽ phải điều tra chân tướng. Bọn họ điều tra không thấy vấn đề gì nên mới chọn cô ấy.”
“Không thể nào?” Người bạn đi cùng nửa tin nửa ngờ. “Nếu Diệp Tinh Lăng vô tội, như vậy Hạ Vũ sẽ là người nói dối, vu khống Diệp Tinh Lăng mắng chửi Thiên Hậu. Hạ Vũ nhìn qua là người lương thiện, không biết...”
“Anh nhìn người cũng không thể nhìn bề ngoài được. Ai biết Hạ Vũ có phải đơn giản như vẻ ngoài của cô ta hay không?”
“Cũng đúng...” Người bạn đi cùng bắt đầu dao động.
Người dao động như vậy cũng không ít. Mặc dù bọn họ rất thích Hạ Vũ, nhưng phần lớn là vì Thiên Hậu đã chết, Hạ Lăng. Người ta nói yêu ai thì yêu cả đường đi lối về. Thật ra, nếu bàn về khí chất nữ thần, cô gái Diệp Tinh Lăng kia còn giống Hạ Lăng hơn. Cô đứng trên sân khấu, biểu hiện cao ngạo, khi đối mặt với mưa gió cũng không biến sắc. Đó mới là tinh thần Thiên Hậu.
Về phần Hạ Vũ? Tính cách của Hạ Vũ không giống chị của cô. Fan hâm mộ của Hạ Vũ vốn dĩ là fan của Hạ Lăng. Họ hâm mộ Hạ Vũ cũng chỉ vì nể mặt Hạ Lăng, làm sao có chuyện thật sự hâm mộ cô chứ?
“Lý trí một chút đi.” Không ít người châu đầu ghé tai thì thầm với nhau. “Cô gái tên Diệp Tinh Lăng kia cũng không dễ dàng gì đâu. Cô ấy vừa mới ra mắt đã gặp chuyện lớn như vậy, nhưng Cố thị lại tin tưởng cô không mắng chửi Hạ Lăng, có lẽ trong đó có sự hiểu lầm nào đấy.”
Không thể không nói, tài phiệt Cố thị đã ghi điểm cho Hạ Lăng rất nhiều.
Hạ Lăng đứng giữa sân khấu nhìn những người bên dưới. Trên khán đài đen như mực, từng tấm biển có tên “Diệp Tinh Lăng”, “Cố lên”, “Chúng tôi ủng hộ cô” bắt đầu giơ lên càng lúc càng nhiều, rất nhanh nối thành một mảng ánh sáng.
Cô mỉm cười. Fan hâm mộ vốn đáng yêu như vậy. Có đôi khi bọn họ phẫn nộ, nhưng cũng không phải là người không phân biệt lý lẽ.
Ánh mắt Hạ Lăng chậm rãi đảo qua những biển sáng, vô thức tìm một bóng người quen thuộc, Lệ Lôi. Nếu không nhờ có anh ta, cô sẽ không thể trở thành người phát ngôn của Cánh sao, cũng không dễ dàng lấy lại danh dự