"Anh cả, em thật sự không ăn được nữa." Diệp Kiều thấy Cố Trăn gắp thức ăn cho mình không ngừng, đồ ăn trong chén của cô đã chất đầy như núi, cô buông đôi đũa trong tay xuống, xoa xoa cái bụng nhỏ đã no, không ăn thêm nữa.Cố Trăn thấy Diệp Kiều thật sự không ăn nổi nữa, anh cũng không ép cô.
Anh bưng chén đồ ăn của Diệp Kiều qua chỗ mình, ăn hết chỗ đồ ăn còn lại mà không hề ghét bỏ.
Diệp Kiều không nghĩ tới anh sẽ làm vậy, cô cảm thấy trong lòng có cảm xúc gì đó là lạ, từ trước đến nay chưa từng có người nào ăn thức ăn thừa của cô cả.Lúc trở về thôn, do hôm nay Cố Trăn mua khá nhiều đồ nên Trần Thắng phụ giúp khiêng đồ đến nhà hai người.
Cố Trăn cũng sẵn tiện trả lại số lương thực hôm qua anh đã mượn, còn cố ý đưa nhiều hơn một chút.Trần Thắng muốn nói không cần, nhưng nghĩ đến tính cách của Cố Trăn, anh sẽ không bao giờ chiếm lợi của người khác, nên anh ta cũng không nói thêm nữa, đành nhận lấy số lương thực Cố Trăn đưa cho."Anh Trần, hay là anh vào nhà ngồi một chút, ăn cơm tối xong rồi hẵn về." Diệp Kiều vừa bận rộn làm cơm, vừa nhiệt tình niềm nở mời Trần Thắng."Không cần đâu, chị dâu của em còn đang đợi anh ở nhà, anh phải tranh thủ về.
Để sáng mai đi, đúng lúc ngày mai Quân Tử cũng đến, An An phải chuẩn bị thật nhiều món ăn ngon, để ba anh em tụi anh no nê một bữa.
Quen biết em từ nhỏ đến giờ, anh vẫn chưa được thử qua tay nghề của An An đâu!"Trần Thắng nửa đùa nửa thật nói, thật ra là muốn thăm dò và nhắc nhở Diệp Kiều, lúc trước mỗi lần Cố Trăn trở về, khó khăn lắm mới có một bữa tụ họp với bạn bè, vậy mà không có lần nào Diệp Kiều nể mặt.Khi đó bác gái vẫn còn nên không sao, bọn anh cũng sẽ không so đo với một cô gái nhỏ.
Nhưng trong lòng ít nhiều cũng để ý.
Bây giờ Diệp Kiều đã trở thành vợ của Cố Trăn, thân phận đã thay đổi, đương nhiên có một