“Sao thế anh?” Thu Lan Huyên bưng canh từ phòng bếp ra, nhìn chồng về sớm hơn mọi ngày, hoài nghi.
Liễu Binh hổ thẹn mà nhìn bà một cái, sau đó lại cúi đầu, vợ mình vừa đẹp vừa tốt, sao lại gả cho mình chịu khổ chứ!
Liễu Binh nói chuyện, giọng cũng nhỏ hơn 2 phần: “Vợ, xin lỗi em.”
Thu Lan Huyên: “....”
Ông ngẩng đầu nhìn về phía bà, trong lòng khó chịu, bà xã từ lúc còn trẻ liền gả cho mình, ngày gian khổ nhất bà cũng chưa từng than vãn.
Thật vất vả đi đến hôm nay, còn tưởng rằng khó khăn đã qua, kết quả……
Nghĩ đến đây, Liễu Binh càng thêm uể oải: “Anh bị sa thải rồi.”
Bát canh trong tay Thu Lan Huyên suýt nữa liền rớt xuống, bà khó khăn lắm mới giữ vững tâm thần, sau đó miễn cưỡng cười cười: “Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta có thể tìm công việc mới mà.”
Liễu Binh cũng cười, nói: “Ừ, buổi chiều anh liền đi tìm việc.”
Chuyện này đối với 2 vợ chồng là đả kích quá lớn.
Liễu Binh là một người bình thường tốt nghiệp đại học, lúc trước ở đây tìm công việc có mức lương hơn 8000 nguyên một chút, về sau nhờ làm việc tốt, chủ tịch cân nhắc cho ông lên làm giám đốc, tiền lương cũng chậm rãi lên tới mức 13000 nguyên.
Ở cái thành thị này, mức lương như vậy chỉ có thể coi như miễn cưỡng đủ sống.
Tiền thuê nhà 1 tháng tại tiểu khu đã hơn 5000 nguyên, đối với một gia đình bình thường mà nói, tương đương với bốc hơi luôn một nửa tiền lương rồi.
Điều này còn không phải quan trọng nhất.
Chỗ này tiền thuê nhà cao, tiền lương cao, tiêu phí đương nhiên cũng tốn kém.
Nếu mang theo con cái sống ở đây, 13.000 nguyên cũng chỉ miễn cưỡng đủ sinh hoạt, có thể thừa ra một chút.
Liễu Binh vì trả nợ, cùng Thu Lan Huyên và Liễu Văn ở phòng rẻ nhất, ăn đồ rẻ nhất.
Mỗi tháng thừa chút tiền cũng gom hết vào trả nợ, luôn mong đến một ngày trả hết nợ, lại tìm phòng tốt hơn để ở.
Về sau Vương Triệu biết Liễu Binh nợ nần liền cho ông thuê nhà của mình, thậm chí còn dùng quan hệ giúp Liễu Binh vào một công ty lớn làm giám đốc kinh doanh.
Bởi vì có kinh nghiệm phong phú, sau khi nhậm chức làm việc cũng xuất sắc, cho nên chủ tịch công ty lại tăng lương, lại còn có thể lấy một chút doanh thu bán hàng của nhóm mà ông đảm nhiệm.
Ở thời điểm sự nghiệp rực rỡ nhất, Liễu Binh một tháng kiếm được hơn 23.000 nguyên.
Mức lương như vậy là đủ ở tòa thành thị này sinh hoạt.
Hơn nữa nợ nần cũng trả hết, Kha Viêm lại muốn bọn họ tiếp tục sinh hoạt ở đây.
Tính ra, số tiền tiết kiệm được từ tiền thuê nhà ( Kha Viêm không thu tiền thuê nhà) trong một năm có thể đạt tới 6 vạn.
Chỉ cần hai năm thôi, ông có thể vì Liễu gia tích lũy một đống tiền.
Dù là mua phòng mua xe hay thực hiện ước mơ của Thu Lan Huyên là mở một cửa hàng đều không có vấn đề gì.
Hiện giờ trong thẻ ngân hàng đã chuyển đến 10 vạn nhân dân tệ, cũng chính là tiền Liễu Nhiên kiếm được sau khi tham gia tiết mục, còn có số tiền tiết kiệm trong mấy tháng qua.
Tuy rằng tạm thời không lo thiếu ăn thiếu mặc, nhưng miệng ăn núi lở, hơn nữa 10 vạn kia là con gái họ tự mình kiếm được, thân làm cha mẹ sao có thể tiêu xài hoang phí chứ?
Ăn xong cơm trưa, Liễu Binh liền ra ngoài tiếp tục tìm việc.
Thu Lan Huyên khuyên ông nghỉ ngơi 2 ngày, nhưng Liễu Binh không đồng ý.
***
Vương Tịnh vui mừng khích lệ Liễu Nhiên một phen, sau đó đưa bài thi cho nàng: “Bài thi đợt này điểm rất tốt, tiếp tục phát huy nha Nhiên Nhiên.”
Liễu Nhiên gật gật đầu, Khổng San San bên cạnh nhìn bài thi 100 điểm của nàng, hâm mộ: “Nhiên Nhiên, cậu thật là giỏi.
Nếu tớ có thể thi được 100 điểm, mẹ tớ chắc chắn vui sướng đến điên mất.”
Liễu Nhiên vẻ mặt lãnh đạm đem bài thi cất đi, sau đó nói: “Chỉ cần cậu cố gắng, có thể thi được 100 điểm.”
Khổng San San hai mắt sáng ngời: “Thật vậy sao?” Chỉ cần là Nhiên Nhiên nói, tớ đều tin hết!
Liễu Nhiên vẻ mặt cạn lời, nàng bình tĩnh nhìn cô bé một chút, không chắc lắm: “Cậu cố gắng học tập trước đi, được không?”
Liễu Nhiên mang linh hồn người trưởng thành, cho nên cũng không phải thiên tài gì cả, đối với nàng mà nói, mấy bài tập này rất đơn giản.
Nhưng Khổng San San thì khác, cô bé vốn dĩ chính là trẻ con, các tri thức đều cần thời gian tích lũy.
Ngày thường tuy rằng Khổng San San đều nghiêm túc làm bài tập, nhưng ngồi trên lớp thường xuyên thất thần, kiểm tra cũng luôn mắc những lỗi sai không đáng có.
Hơn nữa mục tiêu cô bé đặt ra chỉ có 80 điểm, bởi vậy, Khổng San San thường xuyên thi được đúng số điểm đó.
Cô bé nghe Liễu Nhiên nói thế, ngoan ngoãn đáp: “Lần sau tớ sẽ cố gắng một chút.”
Liễu Nhiên: “……” Mỗi lần kiểm tra cậu đều nói như vậy.
Nàng cõng cặp sách ra cổng trường đợi chưa tới 2 phút, liền thấy Kha Viêm từ bên trái đi đến.
Liễu Nhiên vẫy tay, cậu liền tiến lên.
Thấy bài thi trong tay nàng, liền cười, hỏi: “Hôm qua thi à?”
Liễu Nhiên kiêu ngạo mà đáp: “Ân, em thi được 100 điểm nha.”
Kha Viêm phụt cười: “Đây không phải là chuyện đáng kiêu ngạo lắm đâu.” Thân là trọng sinh giả, chút bản lĩnh này vẫn phải có, trọng sinh trở về còn không thi được điểm tốt, nói ra cũng quá mất mặt đi?
Nghe xong lời này, Liễu Nhiên nhìn cậu với ánh mắt cực kỳ khiếp sợ: “Thế này còn không đáng kiêu ngạo, anh không biết đây là lần đầu tiên em thi ngữ văn được 100 điểm à?”
Kha Viêm: “……” Vả mặt nhanh tựa như gió lốc.
=)))
Liễu Nhiên cũng không rối rắm vấn đề này lắm, nhìn thoáng qua trường trung học bên cạnh hỏi: “Mít Ướt đâu?”
Kha Viêm: “…… Hôm nay có học thêm.”
Liễu Nhiên đặt cho Liễu Văn một biệt danh là “Mít Ướt”.
Ngày đó, sau khi bị bắt nhuộm về tóc đen, hắn liền khóc đến ngập lụt cả thư phòng.
Cái bản lĩnh này nàng nhìn một lần là đủ rồi.
Từ đó về sau, lúc không thấy Liễu Văn, Liễu Nhiên thường thích hỏi một câu: Mít Ướt đâu?
Bởi vì Liễu Văn phải học thêm, hai người liền dắt tay đi về.
Trường học cách nhà cũng không xa, chỉ tốn có 10 phút đi bộ.
Hai người vừa đi vừa nói một ít chuyện thú vị trên lớp, thuận tiện kể một chút tình huống của Thượng Phàn Vũ.
Vừa mới đi qua một chỗ ngoặt, liền thấy Bối Kim Long cầm cà phê từ một tiệm đi ra.
Ổng cũng thấy hai người, vẫy tay kêu: “Nhiên ca, nhìn chú này!!!”
Liễu Nhiên liền quay đầu sang một bên không thèm nhìn, Bối Kim Long: “……”
Nàng cũng làm như không quen biết người này, cùng Kha Viêm lạnh nhạt mà đi qua.
Người trên đường nghe thấy tên xã hội đen này kêu Nhiên ca, cũng tò mò nhìn khắp nơi, đánh chết đều không thể tưởng tượng được người được kêu chính là đứa bé vừa đi qua trước mặt bọn họ.
=))
Thấy Liễu Nhiên không để ý tới mình mà quay đầu đi thẳng, Bối Kim Long đứng ở đằng sau kêu: “Nhiên ca, có thích sữa chua vị xoài hôm trước đưa đến không?”
Nàng vẫn quay lưng về phía ổng mà đi, nhưng một bàn tay lại hướng ra đằng sau giơ lên ngón cái.
Bối Kim Long liền quay đầu nói với tên đàn em bên cạnh: “Thấy chưa, Nhiên ca để ý tao rồi này.”
Tên đàn em: “…… Long ca, con nhóc này là ai?”
Bối Kim Long cười đắc ý: “Là Nhiên ca chứ ai! Về sau thấy Nhiên ca phải cung kính chút, nói không chừng có khi cần nhờ đến.
Không thì tao sao có thể rảnh đến mức mua 2 thùng sữa chua chứ?”
Nghĩ đến chuyện này, ổng cười càng vui vẻ, tạo quan hệ với Nhiên ca thật dễ.
Nếu là người khác thì phải tốn tận mấy vạn, còn con bé thì chỉ cần thùng sữa chua 70 nguyên là được rồi.
Mà ở bên kia, hai người về đến nhà liền phát hiện tình cảnh bi thảm bên trong.
Liễu Nhiên cùng Kha Viêm nhìn nhau một cái, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Nàng liền đứng trước cửa phòng khách hỏi Liễu Binh: “Ba ba, làm sao vậy?”
Ông nhanh chóng lắc đầu nói: “Ba không có việc gì đâu.”
Liễu Nhiên: “Vậy vì sao ba lại ngồi ở chỗ kia khuôn mặt ảm đạm?”
Liễu Binh nghe xong càng mất mát nói: “Không có chuyện gì, việc nhỏ thôi.”
Thu Lan Huyên đã làm xong đồ ăn, không thấy Liễu Văn cũng không thấy kì lạ, thằng bé cũng cuối cấp rồi, gần đây thường xuyên ở lại lớp học thêm.
Bởi vậy, bà chỉ kêu hai đứa nhỏ vào bàn ăn cơm, sau đó lại đi đến bên người Liễu Binh vỗ vỗ vai: “Tạm thời tìm không thấy cũng không sao, không cần vội đâu anh.”
Ông thở dài: “Anh không lo không tìm được việc, chỉ sợ là bọn họ không dám nhận anh.”
Như Bạch Yên Nhiên đã nói, nếu đây là sự trả thù của Thượng gia, thì tất cả việc này chỉ là mở đầu mà thôi.
Thế nên, dù Liễu Binh có hơn 10 năm kinh nghiệm làm việc, là tấm gương sáng trong việc thành công lãnh đạo một tập thể, cũng thấy khá khó khăn.
Trong lòng Thu Lan Huyên cũng sầu lo, nhưng cả 2 đều không định để lộ trước mặt bọn trẻ, bởi vậy đều tạm thời làm như không có gì xảy ra, tươi cười ăn cơm như trước.
Ăn xong cơm tối, Kha Viêm nói phải về phòng làm bài tập, Liễu Nhiên cũng trở lại phòng của mình.
Một lát sau, cậu tới gõ cửa phòng của nàng.
Liễu Nhiên mở cửa đi ra ngoài, vợ chồng Liễu Binh đã trở về phòng, đại khái là vì chuyện xảy ra làm cho bọn họ cảm thấy hoang mang, tạm thời không có tâm tình xem TV ở phòng khách.
Liễu Nhiên chỉ là nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, trong lòng yên lặng nghĩ, hiện tại cùng kiếp trước đã không giống nhau.
Ba mẹ, một đời này, có con ở đây.
***
Sau khi nàng vào phòng Kha Viêm, cậu đem máy tính mở ra, đặt trước mặt Liễu Nhiên: “Chú bị sa thải rồi, anh vừa tiến vào diễn đàn công ty đó nhìn một chút, thông báo được treo đầu tiên.
Lý do là có một công nhân nói chú đoạt khách hàng của hắn, cho nên bẩm báo lên cấp trên.”
Nhưng mà cái lý do này thật sự không có tí thuyết phục nào, mọi người đều biết nguyên nhân không có đơn giản như vậy.
Lúc trước Liễu Binh thiếu tiền, chủ nợ đều cho người tới tận công ty quấy rối rồi, cũng có bị sa thải đâu?!
Tuy rằng nói như vậy không công bằng, nhưng mà cho dù Liễu Binh thật sự đoạt khách hàng của người khác, cũng tuyệt đối sẽ không bị bắt từ chức.
Liễu Nhiên đương nhiên biết, chuyện này có người nhúng tay, là ai á? Không cần nói cũng biết.
Nàng cười lạnh một tiếng: “Thượng gia vẫn dùng cái chiêu trò cũ rích này.”
Kha Viêm cười cười, trong lòng không nhịn được phun tào: Này mất công ta cũng là trọng sinh, nếu không còn tưởng rằng mi bà cụ non già trước tuổi! Còn làm cái bộ dáng người trưởng thành? Chậc, người này cũng lộ quá nhiều dấu vết rồi, mi thật sự tin tưởng vững chắc thế giới này chỉ có một mình mi trọng sinh hả?
Phun tào thì phun tào, nhưng Kha Viêm cũng hoàn toàn không thích việc Thượng gia đã làm.
Đương nhiên, nếu một hai phải nói là Liễu Nhiên thả ra tin tức khiến Thượng gia cổ phiếu nhảy cầu ngã xuống trước, thì Thượng Phàn Vũ trợ giúp Bạch Yên Nhiên đối với những người khác mà nói cũng không công bằng.
Loại chuyện này, nói không rõ được, nhưng hành vi của Thượng Phàn Vũ lại thể hiện rất rõ ràng một điều: Hắn ta là tổng tài cao cao tại thượng, những người như Liễu gia thì chỉ như con kiến trên mặt đất, không được và cũng không có tư cách chống lại hắn.
Liễu Binh bị sa thải sẽ chỉ là một cái bắt đầu, sự chèn ép về sau, mới là để Liễu Nhiên và mình thấy.
“Nhóc chuẩn bị làm như thế nào?”
Liễu Nhiên nháy mắt to, vừa vô tội lại đáng yêu mà nói: “Lại cho bọn họ bốc hơi thêm 6 trăm triệu đi.”
Kha Viêm: “……” Làm cổ phiếu rớt xuống, dùng miệng nói mà được sao?
***
Thượng Phàn Vũ nhìn văn kiện được đưa tới trước mặt, bên trong đều là tư liệu của Liễu Binh và kết quả đã được xử lý.
Hắn ta liếc mắt một cái rồi không thèm nhìn nữa, ném qua một bên, hỏi người trước mặt: “Liễu gia có biết chuyện này là do tôi làm không?”
Người mặc đồ đen lạnh lùng cười, tự tin tràn đầy mà nói: “Cậu chủ cứ yên tâm, tôi làm việc vô cùng sạch sẽ, khẳng định không ai có thể biết được.”
Thượng Phàn Vũ giương mắt nhìn về phía anh ta, ánh mắt lạnh băng: “Tôi đâu có nói là muốn bảo mật thông tin?”
Người áo đen: “...” Làm chuyện xấu mà còn không cần bảo mật sao? Cậu chủ nhà mình từ lúc nào da mặt dày như vậy?:))
Thượng Phàn Vũ cười lạnh: “Lăn trở về thả ra tin tức, nói là tôi làm.”
Người áo đen vẻ mặt ngơ ngác gật đầu: “Vâng, thưa cậu chủ.”
Thấy cậu chủ quả nhiên là muốn thả ra tin tức, anh ta cũng chỉ có thể lĩnh mệnh đi xuống.
Vừa đi vừa nghi hoặc, người làm chuyện xấu trốn đều không kịp, cậu chủ nhà mình sao lại vội vàng để người ta biết chứ?
Tuy rằng nghi hoặc, nhưng chuyện này cũng không nằm trong phạm vi anh ta có thể tò mò, bởi vậy, chỉ cung kính mà đóng cửa đi ra ngoài.
Bí thư sau lưng Thượng Phàn Vũ cũng không hiểu, liền hỏi: “Giám đốc, vì sao lại làm như vậy?” Làm chuyện xấu không giấu đi, còn khoe cho người bị hại biết, mưu đồ cái gì chứ?
Thượng Phàn Vũ đan hai bàn tay vào nhau, chống dưới cằm, lạnh lùng cười: “Một đứa bé còn dám ở trước mặt tôi lộ thân phận, tôi lại che che dấu dấu, không mất mặt sao?”
Bí thư chỉ có thể gật đầu, sau đó lại hỏi: “Kỳ thật cũng chưa chắc là đứa bé đó làm, hẳn là cha của con bé giật dây.”
Thượng Phàn Vũ không nói nữa, hắn ta đứng dậy đi đến cửa sổ, nhìn về nho nhỏ thế giới bên ngoài tấm kính pha lê.
Xe cộ bên ngoài như các hộp diêm lớn nhỏ khác nhau, con người dưới đó cũng tầm thường nhỏ yếu như lũ kiến, vậy mà cũng có một ngày, một con kiến bé xíu dám đứng ở trên đầu của hắn ta diễu võ giương oai, giọng