Nhân viên công tác ngồi ở trước máy tính, cẩn thận mà quay đầu lại nhìn Thượng Dã Đế: “Chủ tịch...?”
Ông ta phải gắt gao cắn chặt răng một lần nữa mới không khiến chỗ máu vừa nuốt xuống bị trào ra, sau đó hít sâu một hơi, há mồm nói: “Tra cho ta……”
“Đinh!”
Lời còn chưa nói xong, lại có 1 tin nhắn hiện lên, gân xanh trên trán Thượng Dã Đế nhảy nhảy.
Nhưng ông ta vẫn nhịn xuống, bàn tay run rẩy cầm điện thoại, một dòng chữ xuất hiện trên màn hình: Mấy người thử đụng đến tôi một lần nữa xem?
Thượng Dã Đế cuối cùng cũng bị tức đến mức chửi tục: “ĐM!” Sau đó điên tiết đập điện thoại xuống sàn.
Nhân viên công tác: (o.
o)
Ném xong, ông ta lại mở miệng nói: “Tra được người gửi tin nhắn là ai chưa?”
Nhân viên công tác cứng đờ mà quay đầu nhìn về cái điện thoại nứt vỡ be bét trên sàn: “....”
Nhận ra mình vừa làm gì - Thượng Dã Đế: “……”
***
Như Liễu Nhiên mong muốn, ngày hôm sau cổ phiếu của Thượng gia quả nhiên nhảy cầu, một đường lao xuống không kéo lên được.
Kha Viêm nhìn thị trường chứng khoán bên Thượng gia, cười: “Thật không thể tin được, mới vừa bắt đầu phiên giao dịch liền rớt đến giới hạn tận cùng.”
Liễu Nhiên xem cũng không hiểu, chỉ nhìn thấy đường cong trên màn hình đột nhiên thẳng tắp lao xuống, đến một khoảng cách nhất định thì dừng lại.
Nàng liền tò mò hỏi: “Đường này cứ đi xuống như vậy thì bọn họ sẽ mất tiền hả?”
Kha Viêm chỉ vào cái đường thẳng kia mà nói: “Ừ, rớt đến chỗ này thì không rớt nữa.
Ngày mai lại tiếp tục rớt, đến một chỗ nhất định sẽ ngừng.
Mà mỗi lần như thế, tập đoàn bọn họ sẽ bị giảm một phần giá trị.
Cũng có nghĩa là, bọn họ càng ngày càng mất nhiều tiền, có thể nợ ngược lại.”
Liễu Nhiên nghe xong, vừa lòng nói: “Cũng không gọi là thảm lắm, họ chặn công việc của ba em, bù chút tiền vào liền giải quyết xong, em thật sự vừa thiện lương lại rộng lượng.”
Kha Viêm cũng không biết phun tào kiểu gì nữa, liền hỏi ngược lại: “...!Vậy công việc của chú thì làm sao bây giờ?”
Nàng vừa cười vừa nói: “Không vội, lúc trước ba em nói định mở cửa hàng cho mẹ, em thấy cũng có thể lắm; Thượng gia bên kia kiểu gì cũng phải an tĩnh một khoảng thời gian, chúng ta cứ mở cửa hàng cho mẹ em trước đi.”
Kha Viêm khó hiểu: “Nhóc làm sao biết dì muốn mở cửa hàng?”
Liễu Nhiên: "Mẹ có vạch ra một bảng kế hoạch, em hỏi thì bà ấy cũng nói.
Ước mơ của mẹ em là mở một tiệm trà sữa được tất cả mọi người yêu thích!”
Kha Viêm: “… Đây là cái ước mơ kì quái gì vậy.”
Liễu Nhiên vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía cậu: “Kỳ quái lắm sao?”
Kha Viêm tự hỏi hai giây, đáp: “Thật ra cũng không kỳ quái lắm, nhưng nhóc định làm gì để giúp họ? 10 vạn nhóc kiếm được không đủ đâu, có cần anh hỏi mượn lão Kha một chút tiền không?”
Liễu Nhiên lắc đầu, nở nụ cười: “Không cần, mượn tiền nhà anh thì ba em sẽ xấu hổ không nhận đâu.”
Kha Viêm rất tò mò, ừ, sau đó thì sao?
Sau đó, Liễu Nhiên liền mượn điện thoại của cậu gọi cho Bối Kim Long, chuông điện thoại vang lên hai giây đã có người bắt máy, người ở đầu bên kia vẫn vô tâm vô phế lớn tiếng kêu gọi: “Viêm ca, tìm tiểu đệ sao?”
Từ cái lần ở Mỹ được Kha Viêm giúp đỡ, Bối Kim Long đã trượt dài trên con đường ngưỡng mộ, quỳ gối cmnr.
Một tiếng "Viêm ca" hắn kêu đến thuần thục trôi chảy, phảng phất vốn nên như vậy.
Liễu Nhiên nghe xong liền híp híp mắt, thanh âm lạnh nhạt vô tình: “Ây.”
Nãi âm đặc sắc rõ ràng, Bối Kim Long lại không quen nhiều trẻ con, vừa nghe liền biết là Liễu Nhiên.
Hắn lớn giọng kêu: “Aiz, là Nhiên ca hả? A Long đây! Có chuyện gì sao?”
Liễu Nhiên: “Đương nhiên có chuyện, nhà chú không phải chuyên cho vay tiền sao?”
Bối Kim Long ha ha ha ha cười: “Đúng vậy! Chẳng lẽ Nhiên ca chuẩn bị vay tiền sao? Ha ha ha ha ha, sao có thể chứ?!”
Liễu Nhiên: “Vâng, cháu muốn vay tiền.”
Bối Kim Long: “……” Chuyện này liền thật bế tắc, lãi suất tính như nào bây giờ?
Liễu Nhiên: “Ngày mai cháu dẫn ba ba ra tìm chú nha! Gặp nhau ở cái quán cà phê lần trước ấy.”
Bối Kim Long: “… Ờm, Nhiên ca.…lợi……”
Liễu Nhiên nghi hoặc: “Cái gì?”
Hắn nhanh nhẹn đáp: “Không có gì, ngày mai gặp.”
Liễu Nhiên cúp điện thoại, Kha Viêm cười đầy thâm ý: “Lãi suất tính như thế nào?”
Nàng trả điện thoại cho cậu, cười cười: “Vậy xem ổng định tính thế nào.”
Kha Viêm cười mỉm: Ông chú kia dám tính như nào chứ?
Buổi tối, một nhà Liễu gia đang ăn cơm, Liễu Nhiên đột nhiên mở miệng: “Ba ba, lúc trước không phải ba nói muốn mở cửa hàng cho mẹ sao? Dù gì bây giờ ba vẫn chưa kiếm được việc làm, hay là mở tiệm trà sữa đi? Ít nhất cũng kiếm được một chút tiền.”
“Hả?” Liễu Binh nhìn về phía con gái, có chút khiếp sợ.
Liễu Nhiên: “Chúng ta không phải đang ở gần Nhị Trung sao? Bên đó không có cửa hàng chuyên môn bán trà sữa, mà trà sữa trong quán hamburger thì không ngon.
Hơn nữa xung quanh Nhị Trung có rất nhiều tiểu khu khác, chỉ cần mở tiệm trà sữa, chúng ta có thể kiếm rất nhiều tiền nha!”
Mặc dù Liễu Binh đã xem xét vị trí xung quanh, cũng chắc chắn nếu kinh doanh ở đó thì việc làm ăn sẽ rất tốt.
Nhưng điều kiện tốt như vậy thì phải tốn bao nhiêu tiền để mở quán đây? Chỉ cần có thể hồi số vốn đổ vào và kiếm lời, ông sẵn sàng vay tiền để làm.
Nếu là người không quyết đoán, lúc trước Liễu Binh sao dám ném tiền vào thị trường chứng khoán chứ?
Tạm thời chưa nói đến việc phải vay tiền ở đâu, nếu mà kinh doanh không tốt, phí tổn thất mỗi tháng 2 vợ chồng ông hiện tại không thể gánh nổi.
Bởi vì sợ lỗ vốn, cho nên Liễu Binh mới không dám mở.
Món nợ từ thị trường chứng khoán đã cho ông một đòn đau nhớ đời, không dám hành động liều lĩnh nữa.
Kha Viêm đã sớm đã điều tra qua, không nhanh không chậm mà nói: “Khu vực cách trường học 200m là náo nhiệt nhất, đông người, lại còn gần các tiểu khu khác, học sinh muốn đến Nhị Trung bắt buộc phải đi qua chỗ đó.”
Liễu Binh nghe hiểu ý của cậu liền trừng lớn mắt: “Chú từng hỏi một nhà bán cà phê ở đó rồi, tiền thuê một tháng tận 6 vạn 8!”
Kha Viêm khẽ cười một tiếng: “Chúng ta mở quán nhỏ thôi, không cần nhiều như vậy, tầm khoảng 1 vạn 5 là được rồi.”
Thu Lan Huyên hít một hơi: “1 vạn 5?”
Nếu cửa hàng không kiếm ra tiền, mỗi tháng sẽ mất trắng 1 vạn! Chưa kể còn phải thanh toán tiền điện nước, tiền thuê nhân công, trời đất!
Bà choáng váng mà nói: “Không được không được, quá tốn kém, vợ chồng dì chỉ nghĩ mở cửa hàng nhỏ, ở chỗ vắng một chút cũng được.”
Kha Viêm trấn an: “Dì, không cần sợ.
Nơi đó có tiềm năng rất lớn, một năm kiếm từ hàng chục đến hàng trăm vạn cũng không thành vấn đề.
Nếu mở ở nơi hẻo lánh, số tiền thu vào mỗi tháng cũng không đủ duy trì cửa hàng!”
Thu Lan Huyên khó xử, nhưng nghĩ đến chồng mình đang bị người nhằm vào, căn bản không có biện pháp tìm công việc tử tế.
Hơn nữa, bản thân bà cũng định mở một cửa hàng nho nhỏ, còn thuê thêm một người quản lí xinh đẹp.
Như vậy, Thu Lan Huyên vừa có thể chăm sóc con cái, vừa có một khoản thu nhập nhất định.
Kết quả, không nghĩ tới lại phải đặt cửa hàng tại vị trí đông đúc như vậy.
Thế thì chẳng phải bà sẽ rất bận rộn hay sao?
“Không sao đâu mẹ, mỗi ngày Kha Viêm ca ca đều cùng con về nhà mà.
Hơn nữa, nếu quán kinh doanh tốt, mẹ có thể chọn một người phụ trách trông coi cửa hàng.
Như vậy mỗi ngày ngồi ở trong nhà cũng có tiền, quá tốt rồi.” Liễu Nhiên hiểu được nỗi lo của mẹ mình, liền trấn an bà.
Nghe con gái nói, Thu Lan Huyên cũng có chút động lòng.
Mà Liễu Binh thấy thái độ của vợ buông lỏng xuống, nghĩ đến bà đã theo ông chịu khổ nhiều năm như vậy, trong lòng cũng quyết định mở luôn.
Nhưng……
Liễu Binh cúi đầu ủ rũ: “Xin lỗi Nhiên Nhiên, ba ba không có năng lực, không biết vay tiền chỗ nào.
Lúc trước đầu tư cổ phiếu ba ba đã vay hết người trong nhà, tuy rằng hiện tại trả hết rồi, nhưng nếu lại mượn nữa, bọn họ khẳng định không muốn cho vay.”
Liễu Nhiên hơi mỉm cười: “Con biết nha! Con đã hỏi rồi, chú Bối Kim Long nói nguyện ý cho nhà mình mượn.”
Liễu Binh: "Hả? Bối Kim Long!!!?"
Mới được giải thoát khỏi tên đó, hiện tại còn muốn đi mượn? Ông rất sợ Bối Kim Long nên nhanh chóng lắc đầu, nói: “Không cần không cần không cần, tiền của cậu ta ba ba không dám mượn!”
Kha Viêm rũ mắt gắp một miếng trứng xào cà chua, bình tĩnh mà nói: “Chú, trước đó là Vương Triệu thiếu Bối Kim Long 600 vạn, lãi suất cũng cao.
Ngày mai mới là chúng ta vay, cũng không nhất định phải mượn, cứ xem chú ấy cho lãi suất cao hay thấp.
Nếu thấp thì thử một chút, có lẽ có thể đi đến con đường càng tốt mà, đúng không?”
Thái độ thong dong bình tĩnh của cậu luôn có một loại hiệu quả giúp trấn an lòng người, cho dù vợ chồng Liễu gia còn chưa chắc chắn, lại vẫn nguyện ý đi gặp Bối Kim Long.
9 giờ sáng hôm sau, Liễu Binh mặc vest chỉnh chu, Thu Lan Huyên cũng diện chiếc váy hoa mình thích nhất.
Hai người đi theo Liễu Nhiên vào quán cà phê đã hẹn, bọn họ còn định tìm chỗ ngồi trước, gọi đồ uống chờ Bối Kim Long tới.
Không ngờ vừa mới tiến vào, liền thấy hắn ngồi ở một góc, dựa cửa số hướng họ vẫy tay: “Liễu đại ca, bên này.”
Đám người xôn xao đi qua, Liễu Binh đang muốn khách khí cười nói vài câu, Bối Kim Long đã đứng dậy bắt tay ông: “Liễu đại ca, đã lâu không gặp! Số sữa chua kia anh đã nhận được chưa?”
Liễu Binh sửng sốt: “Nhận được rồi, nhận được rồi.”
Bối Kim Long: “Thế thì tốt rồi.
Mọi người ngồi đi, phục vụ, lên đơn!”
Liễu Binh làm sao dám để hắn gọi đồ, lập tức nói: "Để tôi để tôi."
Bối Kim Long: “Đừng đừng đừng, em không thể không biết xấu hổ như thế được.”
Liễu Binh sửng sốt: “...” Cậu xấu hổ về cái gì cơ?
Bối Kim Long ha ha ha ha cười: “Em cùng Nhiên… Em gái nhỏ là bạn tốt, ba của con bé chính là...!Anh em tốt với em.”
Hắn suýt nữa thì cắn trúng lưỡi mình, khó khăn lắm mới nói lưu loát được: “Sao có thể để anh em tốt mời khách chứ? Liễu ca cứ ngồi đi, xem anh với chị dâu muốn uống cái gì.
Nhiên Nhiên, để chú gọi kem cầu vồng cho cháu, món nổi tiếng trong quán đấy.
Viêm… Viêm đệ đệ, chú gọi cho nhóc một ly Soda việt quất ha.”
Liễu Binh cùng Thu Lan Huyên rất ngại gọi món giá cao, cuối cùng vẫn là Bối Kim Long chủ động gọi cho họ 2 phần cà phê khá xa xỉ.
Sau đó hắn lại chọn không ít món tráng miệng ngọt; chờ người phục vụ rời đi, mới nhìn về phía Liễu Nhiên… À nhầm, nhìn về phía Liễu Binh nói: “Anh Liễu, nghe nói anh muốn vay tiền, mượn nhiều hay ít?”
Ông lập tức có chút khẩn trương: “Tôi cũng chưa chắc chắn được con số cụ thể, nhưng mà chúng tôi định mở một quán trà sữa, như vậy cần khoảng bao nhiêu tiền?”
Bối Kim Long nhìn nhìn xung quanh rồi nói: “Nhà anh cũng thật không dễ dàng ha, hay là em cho anh vay tầm 100 vạn trước được không?”
Liễu Binh vừa nghe tới 100 vạn thì có chút lo lắng: “Lãi suất thì……” Nếu vẫn là 2% một tháng thì tiền lãi chính là 2 vạn một ngày a!
Không nghĩ tới Bối Kim Long cực kì rộng lượng mà xua tay: “Ai nha thật là, giữa chúng ta còn nói lãi suất cái gì chứ?… 2 li/ tuần thì thế nào?”
Liễu Nhiên quay đầu nhìn về phía Kha Viêm, cậu gật đầu.
Liễu Binh cũng kinh hô ra tiếng: “Thấp như vậy á? Có thể chứ? Không có việc gì sao?”
Bối Kim Long cười hiền lành, nói: “Nghe anh nói gì kìa, chúng ta cũng coi như người một nhà mà, không cần nghi ngờ đâu.” Trong lòng điên cuồng niệm MMP, mấy ngày hôm trước mới vừa nói Nhiên ca dễ tạo quan hệ, đưa sữa chua là xong.
Không ngờ, con bé không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì mình liền mất một đống máu a!
Liễu Binh không nghĩ rằng hắn dễ thương lượng như vậy, cho lãi suất thấp, 100 vạn nảy có 2000 nguyên tiền lãi, hoàn toàn ở trong phạm vi ông có thể trả.
Bởi vậy, Liễu Binh cũng có chút động lòng.
Nói câu không dễ nghe, 100 vạn mà để lãi suất như vậy, ông có thể kiếm được 8 li, nghĩa là là 8000 nhân dân tệ.
Bối Kim Long đã giúp Liễu Binh tiết kiệm được 1 vạn 8 ngàn nguyên.
Bối Kim Long nguyện ý cho vay, thu tiền lãi lại cực kỳ thấp, bởi vậy tối đó Liễu Binh cùng Thu Lan Huyên thương lượng một phen, đồng ý mở cửa hàng.
Nếu muốn mở thì các vấn đề về nơi xây dựng, số vốn, nguồn nguyên vật liệu...!đều phải trù tính sẵn.
Lúc này, “siêu năng lực” của Kha Viêm liền có tác dụng lớn.
***
Ở một góc khác, Thượng Dã Đế xem xong tin nhắn liền mang theo đống máu nghẹn trong yết hầu chạy như bay về nhà, mắng Thượng Phàn Vũ đến máu chó đầy đầu.
Khuôn mặt của hắn ta lúc đó quả thật có thể nói là cực kì khó chịu.
Dù sao Thượng Phàn Vũ cũng cho rằng sự giáo huấn của mình chắc đã khiến