*Editor: Trôi
_______________________________________
"Anh là người trọng sinh sống lại một đời.
Còn em thì sao?"
Kha Viêm đột nhiên có vấn đề, không chỉ Liễu Nhiên, ngay cả 437 ẩn thân nhiều năm cũng phát ra tiếng chập điện.
Liễu Nhiên giương mắt nhìn về phía cậu, trong đôi mắt đen láy ẩn chứa sắc thái mà người khác xem không hiểu, giống như sóng biển tuôn trào, lấp lánh và xinh đẹp.
Kha Viêm liếm liếm môi, áp xuống sự rung động trong lòng, bắt đầu tự hỏi hành vi tự bạo của mình có dọa nàng sợ không.
Có lẽ, Liễu Nhiên chỉ muốn che dấu, mà hành động của mình lại khiến nàng không thể che giấu.
Kha Viêm tự hỏi một chút, cuối cùng phủ nhận suy nghĩ trên, thẳng thắn là cách tốt nhất cho cả hai.
Hôm nay cậu nghi ngờ Liễu Nhiên, nó sẽ như một viên hạt giống chôn xuống đáy lòng.
Hạt giống này có một ngày sẽ cắm rễ, nảy mầm, phát triển thành một cái cây to lớn vững chắc.
Nếu không có được câu trả lời, Kha Viêm sẽ trở thành chất dinh dưỡng của cây cả đời.
Khi ở chung với Liễu Nhiên sẽ chỉ có nghi ngờ, thắc mắc, thậm chí là khúc mắc trong lòng.
Cậu không muốn trải qua quá trình như vậy, cậu hoàn toàn tin tưởng Liễu Nhiên.
Cho nên, Kha Viêm nói thẳng, cậu muốn đáp án.
Ban đầu Liễu Nhiên rất sốc, nhưng sau khi cú sốc qua đi.
Nàng đột nhiên cười, Liễu Nhiên cười rộ lên luôn rất đẹp, dùng câu một nụ cười trăm hoa đua nở* để hình dung Nhiên Nhiên nhà cậu quả là không nói quá chút nào.
*Nhất tiếu bách mị sinh: câu thơ nằm trong bài "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị ( vì dịch nghĩa ra nó thô quá nên là toi đổi chút cho thuận tai).
Cặp câu đầy đủ là:
"Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh,
Lục cung phấn đại vô nhan sắc."
Dịch nghĩa:
Nàng liếc mắt lại, nở một nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh
Khiến cho các phi tần trong sáu cung đều như không có nhan sắc.
Thế nên, mỗi lần nàng cười, Kha Viêm cũng cười theo.
"Anh cười cái gì?" Liễu Nhiên cười cười nhìn cậu một cái, trước một vấn đề vừa nghiêm túc vừa nghiêm trọng thế này mà Kha Viêm còn cười? Thật thú vị.
=))
Kha Viêm giật mình, ừ nhở, mình đang chất vấn Nhiên Nhiên cơ mà?! Vì vậy cậu lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
Sau đó Liễu Nhiên cười càng vui vẻ hơn, Kha Viêm lại cười hơ hớ theo, aiz, chỉ trách Nhiên Nhiên nhà cậu cười rộ lên quá đẹp.:))
Liễu Nhiên cười xong, liền hỏi: "Anh vẫn luôn cho rằng em trọng sinh à?"
Kha Viêm nhanh chóng ngừng cười, kéo kéo cà vạt, gật đầu: "Ừ."
Liễu Nhiên cảm thán: "Thật ra từ trước tới nay em không nghĩ anh là người trọng sinh."
Kha Viêm nhướng mày: "Anh trọng sinh, dấu vết rõ ràng như vậy, em không nhìn ra sao?"
Từ khi quen biết Liễu gia, cậu chưa từng cố gắng che dấu trước mặt họ, bởi vậy, Kha Viêm cho rằng Liễu Nhiên kiểu gì cũng có chút hoài nghi mình.
Nếu nàng trọng sinh, đối với việc này hẳn là có cảm nhận rõ ràng mới đúng.
Giống như cậu vậy, vì Kha Viêm trọng sinh, chứng tỏ con người có thể sống lại.
Cho nên, khi thấy Liễu Nhiên khác biệt với kiếp trước, cậu liền nghi ngờ rằng nàng giống mình.
Cơ mà, hiển nhiên, Liễu Nhiên cũng không phải người trọng sinh.
Vì thế, nàng cũng không phát hiện sự thay đổi của Kha Viêm ở đời này.
Liễu Nhiên lắc lắc đầu, nói: "Em nghe nói anh có chỉ số thông minh cao, lúc quen biết thì anh cũng 12 tuổi rồi, cho dù có làm cái gì khác người cũng có thể giải thích được.
Với lại, em vốn không phải người trọng sinh, tất nhiên không quen biết tất cả mọi người, thế nên không có sự đối lập trước và sau."
Cuối cùng 437 cũng nói được rõ ràng: "Đội trưởng, ngài muốn thẳng thắn sao?" Đây là trường hợp nó hoang mang nhất từ trước đến nay.
Tự nhiên nói thẳng mình là người trọng sinh cho người khác biết, chuyện này nghiêm trọng cỡ nào a!
Liễu Nhiên cười khẽ: "Hắn dám nói, sao ta lại không dám chứ?"
Lời này nàng không có nói trong đầu, mà là nói thẳng trước mặt Kha Viêm.
Cậu nhất thời không phản ứng kịp: "Cái gì?"
Liễu Nhiên đứng lên, hai tay đặt lên bàn, rướn người tới gần Kha Viêm.
Băng cơ ngọc cốt, mắt ngọc mày ngài, nàng tựa như một thứ thuốc phiện đối với Kha Viêm, nhưng lúc này, Liễu Nhiên lại cố tình hỏi một cách quyến rũ: "Anh đã nói rằng sẽ không thèm để ý quá khứ của em, còn nhớ không?"
Kha Viêm liền ngẩng đầu nhìn nàng, tuy bọn họ xác nhận quan hệ, nhưng lại không giống những cặp đôi bình thường.
Bọn họ đã nắm tay, ngủ cùng nhau, sống chung, đi dạo phố cùng nhau, cơ mà, cả hai chưa bao giờ làm những việc khác.
Tình yêu khác với tình anh em, bọn họ là người yêu, không phải anh em.
Loại chuyện này, lúc Liễu Nhiên là vị thành niên Liễu Văn còn nhìn ra được, dù Thu Lan Huyên hơi đờ đẫn, nhưng cũng đã xác định.
Bởi vậy, lúc nghỉ đông, khi Liễu Nhiên kéo vali đến nhà Kha Viêm, tuy Thu Lan Huyên không ngăn cản, nhưng cậu đã nhận được chuyển phát nhanh từ bà vào hôm sau.
Hai hộp Durex hồng nhạt, bên trên còn có một tờ giấy ghi chú: Hứa với mẹ, nếu thật sự không nhịn được, hãy dùng nó nhé.
=)))
Kha Viêm: "..."
Cậu chưa bao giờ hoài nghi thân phận của Liễu Nhiên, cho đến lúc nàng nhìn thấy Diệp Ái Duyên, Kha Viêm mới nghi ngờ.
Nhưng, tình yêu là nước, nước hất đi rồi thì khó mà thu hồi lại được.
Kha Viêm ngẩng đầu với nụ cười trên môi, Liễu Nhiên đang cám dỗ cậu, và cậu sẵng sàng chìm đắm...
Kha Viêm hơi rướn người lên, môi liền chạm vào môi của Liễu Nhiên, cậu liếm một chút, mềm, ngọt ngào và dịu dàng.
Nhấm nháp xong, Kha Viêm mới nghiêm túc ngồi xuống: "Nếu không nhớ thì sao anh phải nói thẳng thân phận của mình cho em chứ? Nhiên Nhiên, anh làm vậy là vì...!để bất cứ lúc nào, em cũng có nhược điểm của anh."
Liễu Nhiên hơi động lòng, lời nói của người trước mặt đả động đến nàng.
Kha Viêm muốn đáp án, cho nên, cậu phơi bày bản thân ra trước mặt Liễu Nhiên.
Kể cả lúc này nàng phủ nhận, Kha Viêm có thể làm gì chứ?
Nhưng, cậu chắc rằng Liễu Nhiên sẽ không như thế.
Nàng cúi đầu hôn nhẹ lên môi Kha Viêm một cái, đây là đáp lại.
Kha Viêm ngẩn ngơ, mình chủ động hôn và người yêu chủ động hôn là 2 cảm giác khác nhau, dường như khiến cậu quên mất mục tiêu ban đầu, tâm thần nhộn nhạo.
Nhưng Liễu Nhiên cũng không có tinh thần hôn, nàng quay lại với vấn đề của Kha Viêm.
Liễu Nhiên cũng phơi bày tất cả cho người đàn ông trước mặt: "Kha Viêm, anh hỏi em vừa nãy nói chuyện với ai á? Em đang nói chuyện với hệ thống, trong đầu của em có một hệ thống, nó tên là 437."
Kha Viêm: "Hả?!"
Liễu Nhiên liền giải thích một chút: "Hệ thống, chính là cái loại xuất hiện trong tiểu thuyết ấy, làm nhiệm vụ thì có phần thưởng.
Hệ thống của em hơi ngu, nhưng mà vẫn có chút tác dụng."
437 khóc: "Đội trưởng, ngài ghét bỏ ta như thế sao? Thật ra ta có rất nhiều chức năng, nhưng do năng lực của đội trưởng nên bị hạn chế, chỉ khi bảo vệ ngài mới có thể khởi động.
Đội trưởng, ta rất mạnh."
Kha Viêm nghe xong lời Liễu Nhiên nói, khóe miệng giật giật: "Anh biết hệ thống là gì, ý em nói là trong đầu em có một hệ thống, hơn nữa nó còn có thể xài chung cảm giác với em ư?"
Liễu Nhiên: "Cảm giác thì không xài chung được, nhưng nó có thể xem xét xung quanh.
Nếu liên quan đến nhiệm vụ hoặc sự an toàn của em thì nó có quyền quan sát phạm vi xa hơn."
Cũng không biết lời này chạm vào dây thần kinh nào của Kha Viêm, chỉ thấy cậu đột nhiên nằm bò ra bàn làm việc, lẩm bẩm một câu: "May mà mình nhịn được."