Cô ấy đứng bơ phờ ở đó hồi lâu sau đó đột nhiên rơi lệ, tôi còn để ý rằng lúc đó cô ấy nở một nụ cười nhưng cảm giác trông sót thương đến kì lạ.
Được vài phút cô ấy cũng quay phắt người rời đi, tôi và mọi người trông đằng xa có cảm giác rất kì lạ.
Chợt Umy lên tiếng khiến tôi bừng tỉnh.
- Mình thấy cô ấy có phần hơi quen.
- À ừm.
Cảm giác rất thân thuộc, liệu có phải chúng ta đã gặp cô ấy ở đâu rồi không?
- Mình không chắc nữa, nhưng thực sự mình có đôi phần hơi băn khoăn.
Tôi vô thức quay sang nhìn em, vẻ mặt em lúc ấy vô cùng nghiêm trọng.
Tôi không biết cô ấy là ai mà lại khiến em sợ hãi đến như vậy, mới vừa nãy thôi khí chất của em còn hùng hổ nhưng giờ gương mặt lại trở nên tái mét.
Liệu này việc này còn có uẩn khúc gì?
Đang mảy may suy nghĩ thì Umy lên tiếng cắt ngang.
- Chúng ta tới quán coffee thôi, dù gì cô ta cũng đi rồi mà, ở lại chẳng có ích gì cả.
- Ừm, chúng ta đi.
Tại quán Rambon Cincop Coffee.
- Đồ uống ở đây ngon ghê ấy.
/em nói/
- Ừm, khá hợp với khẩu vị của chị.
- Mà chiều nay chúng ta sẽ đi đâu? /tôi hỏi/
- Tất nhiên là đi mua đồ cho buổi cắm trại ngày mai rồi.
Đồ ăn, thức uống, lều trại, gia vị, bếp nướng thịt và thêm một số đồ lặt vặt nữa.
/Umy đáp/
- Nếu mua nhiều như vậy thì chúng ta chia nhau ra mua chắc sẽ nhanh hơn đó chị.
- Ồ, ý kiến hay đó Diana.
Vậy thì phân công nha: Rade sẽ phụ trách mua lều trại còn Jame sẽ mua những vật dụng cần thiết, danh sách mình sẽ viết cho cậu sau.
Mình và Diana sẽ mua thức ăn và nước uống nha, đừng có bảo mình cơ hội, chỉ là một cô gái nhỏ bé đi một mình thì mìnhthấy không yên tâm thôi.
Tôi nghĩ thầm: "Cậu ấy nói cũng đúng, trước đây cậu ấy có học karate mà, có thể bảo vệ được Diana.
Sự an toàn của em ấy trông sự vào cậu."
- Em thấy hơi chán rồi, chúng ta ra biển một lúc đi.
/em nói/
- Ừm, theo ý em.
/tôi đáp/
Tại bãi biển.
- Chỗ này đông thật