Em được sinh ra trong một gia đình khá giả.
Ba của em thì làm giám đốc của một công ty còn mẹ em là một bác sĩ.
Vì là con một trong nhà nên em được ba mẹ rất mực yêu thương.
Em là hàng xóm của tôi, từ nhỏ tôi và em đã khá thân với nhau.
Quan hệ của hai nhà cũng rất tốt.
Nhưng đến năm tôi 7 tuổi, em 6 tuổi.
Ba của em phải chuyển công tác sang khu đô thị mới phát triển.
Em cũng được ba mẹ cho đăng kí vào học ở một ngôi trường mới.
Nhưng suốt những năm em học, em đều bị mọi người cô lập, không ai chịu chơi với em dù em đã rất nhiều lần cố gắng gần gũi với bọn họ.
Được biết ở bên ấy, em học rất giỏi, lần kiểm tra nào cũng đều đạt điểm tuyệt đối và được nhất khối.
Em được thầy cô rất mực yêu quý, nhưng có lẽ vì lí do đó mà em bị bạn bè xa lánh.
Tôi thật sự sót sa cho em vì không có được chút kỉ niệm đẹp nào trong những năm học cấp 2.
Có lẽ khoảng thời gian 5 năm ấy là khoảng thời gian em muốn quên nhất trong kí ức thanh xuân của em.
Trước đây dù đã cố gắng hoàn hảo để được các bạn công nhận, nhưng em không ngờ lại nhận được sự oán trách, chê bai, ganh ghét, sỉ nhục của các bạn.
- Ê sao con nhỏ kia học giỏi thế nhỉ.
- Ra oai lấy lòng thầy cô thôi mày ơi.
- Ừ đúng rồi đấy, nhìn thôi đã thấy ghét.
- Nói nhỏ thôi không con nhỏ hai mặt nghe thấy bây giờ.
Nhưng không vì thế mà em bỏ bê việc học, em vẫn luôn nỗ lực từng ngày để được công nhận.
Dù không được các bạn học yêu mến nhưng em vẫn còn có ba mẹ bà thầy cô động viên em, hơn nữa em vẫn còn có tôi là người bạn tốt nhất của em rồi.
Em cố gắng học không ngừng nghỉ, dù ngày nào đi học cũng phải nghe những lời