Lã Phụng Tiên giao hai cha con cho Sở Hưu xử lý cũng ngoài ý liệu của Sở Hưu.
Vốn hắn còn tưởng Lã Phụng Tiên sẽ bỏ qua cho hai người này.Có điều Sở Hưu ngẫm lại cũng thấy bình thường.
Giờ Lã Phụng Tiên đã không còn là Lã Phụng Tiên trong cốt truyện gốc nữa, đây là một thế giới chân thật, khác với thế giới trò chơi đã hình thành là không thay đổi.
Lòng người sẽ đổi thay.Những chuyện Lã Phụng Tiên trải qua trong cốt truyện gốc chưa chắc Lã Phụng Tiên đã trải qua trong thế giới hiện tại.
Hơn nữa có Sở Hưu nhúng tay vào, không khéo Lã Phụng Tiên sẽ trải qua một vài chuyện khác.Suy nghĩ đột nhiên xuất hiện này khiến Sở Hưu hơi lo lắng, trước nay y chưa từng nghĩ tới một việc, đó là hiệu ứng hồ điệp.Sau khi y trùng sinh, thế giới này thật ra đã chệch khỏi cốt truyện gốc.
Biến cố tại Sở Hưu mặc dù vẫn phát sinh nhưng lại chết một người vốn không chết là Thẩm Mặc.Đây là việc nhỏ cho nên tạm thời cốt truyện gốc sẽ không đổi, nhưng theo thực lực bản thân Sở Hưu càng lúc càng mạnh hoặc y tiếp xúc với càng nhiều người, tới cuối thế giới này sẽ thay đổi ra sao? Chính Sở Hưu cũng không biết.Nói đơn giản hơn, uy thế duy nhất của Sở Hưu so với những người khác có thể sẽ dần dần biến mất.Sở Hưu lắc đầu, ánh mắt lộ ra sắc lạnh, hiệu ứng hồ điệp cũng được, cốt truyện thay đổi cũng tốt, dù sao trong thế giới này chỉ có thực lực mới là căn cơ cho hết thảy.
Chỉ cần Sở Hưu luôn đặt mục tiêu là tiến bộ, đạt tới đỉnh cao nhất của thế giới đó, khi đó y mới có thể kê cao gối không lo không sợ hết thảy.Kiếp trước y ẩn nhẫn đã đủ lâu rồi, kiếp này đương nhiên phải làm việc dũng mãnh cấp tiến, trong lòng cũng phải tính toán cẩn thận như bản thân đang đi trên lớp băng mỏng, có thế mới lên được tới đỉnh phong chân chính.Tạm thời không để tâm tới những suy nghĩ này, Sở Hưu nhìn về phía hai cha con Trần Nguyên Trực, lục soát một hồi trên người cả hai nhưng không phát hiện Tử Diệp Thù Du.
Y thản nhiên nói: “Giờ còn diễn trò phụ tử tình thâm còn tác dụng gì? Mau giao Tử Diệp Thù Du ra.”Khi thấy Lã Phụng Tiên giao hai người bọn họ cho Sở Hưu, hai cha con Trần Nguyên Trực đã tuyệt vọng.Sở Hưu là ai, cho dù bọn họ mới chỉ tiếp xúc hai ngày ngắn ngủi nhưng cũng đủ để hiểu.
Rơi vào tay y, bọn họ sợ là lành ít dữ nhiều.Trần Đồng mang theo ánh mắt chờ mong nói: “Ta giao Tử Diệp Thù Du ra, ngươi có thể tha cho chúng ta không?”Sở Hưu lắc đầu: “Xem ra ngươi vẫn không hiểu ý ta.
Ta bảo ngươi giao Tử Diệp Thù Du ra, câu này khó hiểu đến thế sao?”Dứt lời Sở Hưu đâm thẳng đao vào ngực Trần Đồng, vặn chuôi đao, Trần Đồng không còn hơi thở.Thấy con trai bị giết ngay trước mặt mình, Trần Nguyên Trực ngây ra như phỗng, Sở Hưu rút đao ra thản nhiên nói với hắn: “Ngươi cũng vậy, một cơ hội, giao Tử Diệp Thù Du ra đây.”Trần Nguyên Trực hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng gào lên với Sở Hưu: “Đừng có mơ! Tử Diệp Thù Du đã bị ta giấu đi, ngươi có lật cả Trần gia lên cũng không tìm thấy! Ngươi giết con trai ta, ta sẽ khiến ngươi tốn công vô ích!”Sở Hưu bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Lại một kẻ không hiểu tiếng người.”Lần này Sở Hưu không giết Trần Nguyên Trực, cũng không phí công lật cả Trần gia lên.
Giờ y còn đang trọng thương, mau mau lấy đồ rồi tìm nơi dưỡng thương mới là quan trọng.Sở Hưu trực tiếp tới sau hậu viện Trần gia uy hiếp các đệ tử chi thứ Trần gia cùng người thân trực hệ của Trần Nguyên Trực.Thực lực Trần gia vốn không mạnh, ngoại trừ Trần Nguyên Trực là Tiên Thiên, Trần Đồng là Ngưng Huyết, còn lại đều là Thối Thể cảnh.
Chính vì vậy nên lúc giao thủ Trần Nguyên Trực không bảo bọn họ tới chịu chết mà chỉ an bài trong nội trạch, dặn có nghe thấy tiếng động gì cũng không được ra, kết quả giờ lại bị Sở Hưu một mẻ hốt gọn.Thấy Sở Hưu áp giải mấy chục người nhà ra, Trần Nguyên Trực nghiến răng nghiến lợi nói: “Sở Hưu! Họa không lan tới người nhà, ngươi không làm theo quy củ giang hồ!”“Quy củ giang hồ? Ai quy định?”Sở Hưu thản nhiên nói: “Trần Nguyên Trực, ngươi tự cho là mình lăn lộn giang hồ cả đời, thật ra ngươi chẳng biết thế nào là giang hồ.Tay cầm đao mới có tư cách lập quy củ.
Giờ đao trong tay ta, lời ta nói chính là quy củ!”Sở Hưu không ép hỏi Trần Nguyên Trực nữa mà trực tiếp đưa mắt nhìn một võ giả hơn ba mươi tuổi trong Trần gia hỏi: “Trong Trần gia ngươi có địa vị gì?”Võ giả kia run rẩy đáp: “Quản sự.”“Hơn ba mươi tuổi đã là quản sự? Ngươi là người chi thứ của Trần gia?”Võ giả kia miễn cưỡng gật nhẹ đầu.“Có biết Tử Diệp Thù Du ở đâu không?”Quản sự Trần gia kia do dự một chút, lắc đầu.Có điều không đợi hắn kịp phản ứng gì thêm, Sở Hưu lập tức chém ra một đao khiến đầu thân tách rời, đám người của Trần gia rú lên thảm thiết.Lã Phụng Tiên đứng ngoài cổng nhíu mày, hắn không đồng tình với hành động lạm sát người vô tội này của Sở Hưu.
Có điều nghĩ lại hành vi của hai cha con Trần Nguyên Trực, hắn cũng không nhiều lời.Sở Hưu mặt không đổi sắc đưa mắt sang người thứ hai: “Ngươi có biết Tử Diệp Thù Du ở đâu không?”Võ giả thứ hai hơn bốn mươi tuổi cũng là chi thứ của Trần gia, thấy Sở Hưu nhìn sang phía mình sợ hãi hét lớn: “Đừng giết ta! Ta biết! Tử Diệp Thù Du ngay trong mật thất của gia chủ, có điều chìa khóa mật thất chia ra hai cái trong tay gia chủ cùng công tử.
Cả hai hợp nhất mới mở được mật thất!”Sở Hưu nhếch miệng nói: “Cầm chìa khóa đi mở mật thất đi, giao hết Tử Diệp