Tôi theo hướng nước chảy của kênh mương rồi dời đi, tôi cũng không biết mình lên bờ như thế nào, khi tôi lên bờ đã không thấy cậu bé kia đâu nữa.
Tìm được đường sống trong chỗ chết, tôi quỳ rạp trên mặt đất khóc rống lên, tôi không hiểu, người ta đều nói không làm chuyện gì trái với lương tâm thì sẽ không sợ ma quỷ đến gõ cửa, nhưng tại sao chúng lại vẫn cứ tới tìm tôi hết lần này đến lần khác?
Tôi đứng dậy mở to hai mắt nhìn bốn phía, đồng ruộng hoang vu, từng trận gió âm lãnh thổi tới, tôi điên cuồng chạy đi theo hướng về nhà mình.
Nhưng chạy mãi chạy mãi, bỗng nhiên tôi cảm giác có điều gì đó không thích hợp, tôi chợt nhìn thấy...!Trời ạ, tôi...!hóa ra tôi đang ở trong xưởng chè.
Trong bóng tối, cái đèn chùm của xưởng chè phát ra thanh âm kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Tại sao lại như vậy? Thôi xong rồi, bà ta sẽ không bỏ qua cho tôi.
Tôi che miệng lại, không cho mình phát ra bất cứ một thanh âm nào, có lẽ...!bà ta đang ở gần đây.
Đột nhiên, máy trộn bê-tông khởi động, phát ra thanh âm rầm rầm, thanh âm kia như có ma lực, có dụ hoặc trí mạng, nó triệu hồi tư tưởng, linh hồn, thân thể tôi.
Hai chân tôi không tự chủ được mà đi đến gần máy trộn bê-tông...
Bỗng dưng có người kéo tôi lại, cái mũi của tôi đụng phải một bức tường thành rắn chắc, trong đầu hỗn loạn mơ hồ, tôi ngẩng đầu nhìn hắn.
Là Hạ Khải Phong, khuôn mặt hắn tràn đầy phẫn nộ, quát lên với tôi: "Cô bị ngu à! Không phải ta đã nói nếu gặp nguy thì phải lập tức gọi ta sao?"
Trong nháy mắt tôi liền tỉnh táo lại, máy trộn bê-tông ở ngay cạnh chân tôi, cúi đầu nhìn, những bánh răng sắc nhọn của máy như sắp sửa muốn nuốt chửng lấy tôi.
Thấy vậy, hai chân tôi mềm nhũn, ngã vào trong lồng ngực Hạ Khải Phong, sau đó thì ngất đi.
Mãi đến khi tôi tỉnh lại thì trời đã sáng, sống sót qua kiếp nạn lần này, làm tôi cảm thấy vận mệnh thật khó lường.
Ai cũng không biết, giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ có cách quý trọng hiện tại.
Nghĩ vậy, không đợi đồng hồ báo thức