Thực ra từ lúc biết Hạ Khải Phong tới nay, hắn chưa làm chuyện gì tổn thương tôi, nhưng dù sao thì hắn vẫn chỉ là một con ma, một con ma có linh lực rất cao có thể sai khiến ngũ quỷ, người ma khác biệt, ai biết sau này hắn có thể sẽ thương tổn tôi hay không? Có thể sẽ thương tổn những người bên cạnh tôi hay không?
Lần này nói chuyện tôi không thuyết phục mẹ, mẹ cũng không thuyết phục tôi.
Trên bàn ăn, Hạ Khải Phong không ngừng gắp thức ăn cho ẹm tôi.
Xem ra con ma này đã nhận được sự yêu thích cùng tin tưởng của mẹ tôi, ở nhà tôi ăn chùa, thi thoảng còn lau dầu trên miệng tôi, thật đúng là đã xem mình là con rể rồi.
Hôm nay mẹ công tác, ấy thế mà bà lại giao con gái bảo bối của mình là tôi cho hắn, tôi hỏi mẹ: Mẹ, người không sợ ma quỷ nguyền rủa à?
Vừa nghe tôi nói ma quỷ nguyền rủa, mẹ lập tức thay đổi sắc mặt: "Ai nói cho con là ma quỷ nguyền rủa? Về sau không được nhắc lại nữa, mẹ tin tưởng chỉ cần có tiểu Hạ , con sẽ không phải chịu bất cứ thương tổn gì, về sau nếu tăng ca hoặc là ra ngoài vào buổi tối, nhất định phải bảo tiểu Hạ đi cùng, có biết không?"
Tôi không rõ mẹ tại sao mẹ lại chắc chắn như thế, tại sao lại xem trọng hắn đến mức như thế? Có phải mẹ đã dấu tôi chuyện gì hay không?
"Tiểu Hạ , cô tin tưởng con.
" Mẹ vô cùng kiên định mà đối Hạ Khải Phong nói.
"Cái gì mà ma quỷ nguyền rủa?" Hạ Khải Phong dời mắt khỏi tờ báo, lộ ra khuôn mặt đẹp trai đến chết người.
Tôi bất mãn ngó lơ hắn, không phải hắn đã biết rõ sao còn cố hỏi?
"Trương tổng yên tâm đi đi! Có tôi ở đây, ai dám thương tổn cô ấy? Trừ phi hắn không muốn sống nữa.
" Có thể là bởi vì chưa từng được ai tin tưởng mình như thế, Hạ Khải Phong có vẻ rất cảm động nói.
Nghe hắn hứa hẹn không biết là thật hay giả, trong lòng tôi ngũ vị tạp trần, nhìn trộm hắn, trong lòng có một cảm giác ngọt ngào tràn ra, tôi chạy nhanh đứng dậy uống