Tôi muốn hỏi ý tứ trong lời nói của hắn thì Xảo Sở lại lôi kéo tôiy tôi, chán nản nói: "Chị à, có phải là đồ em làm quá khó ăn hay không?"
Nếu là bình thường, Liên Kiều Sinh mà dám bắt nạt em họ Xảo Sở của tôi thì chắc chắn tôi sẽ không tha cho hắn tôi, nhưng tôi biết hiện tại hắn đang không làm chủ được bản thân.
Nhìn Xảo Sở khổ sở như thế, tôi cũng chỉ có thể tiến lên an ủi, Hạ Khải Phong lại chán ghét cái loại con gái mít ướt nên rời đi, đi tìm Liêu Kiều Sinh.
Tìm được Liên Kiều Sinh, nhưng hắn lại đang đâm đầu vào cánh cửa sắt.
Tôi cùng Hạ Khải Phong đi qua đó gọi hắn, nhưng dường như hắn lại không nghe thấy gì, trên trán đã dính đầy máu.
"Anh không phải là ma sao? Mau đánh thức hắn dậy đi!" Tôi sốt ruột thúc giục Hạ Khải Phong, nếu không nói, có thể Kiều Sinh sẽ chết vì cứ đâm đầu vào cửa sắt mất.
"Cô thực sự muốn tôi động thủ đánh thức hắn?" Hạ Khải Phong liếc xéo tôi hỏi, tôi khẳng định gật gật đầu.
Sau đó hắn không nói hai lời, bắt lấy Liên Kiều Sinh "Bốp bốp bốp! " Cho hắn vài cái cái tát.
Tôi hoảng sợ, cuống quýt ngăn cản tôiy của Hạ Khải Phong: "Này, sao anh lại đánh hắn?"
"Không phải cô muốn tôi đánh thức hắn sao?" Tôiy Hạ Khải Phong vẫn như cũ, không chịu dừng lại, tiếp tục nói: "Tôi nói cho cô biết, chỉ có tôi đánh hắn mới có hiệu quả, nếu không phải nể mặt cô thì tôi còn khinh thường việc động thủ đó!"
Nghe hắn nói cũng có đạo lý, nhưng tôi lại có cảm giác hắn đang nhân cơ hội dạy dỗ Liên Kiều Sinh.
Tuy rằng cảm thấy phương pháp có chút tàn nhẫn, nhưng lại lộ rõ hiệu quả, quả nhiên Kiều Sinh cũng tỉnh lại.
Tôi thấy hắn mở mắt, vội vàng đỡ lấy hắn, hỏi hắn cảm thấy trong người thế nào.
Kiều Sinh vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nói: "Tại sao tôi lại ở đây?" "Ui da, sao mặt tôi lại đau thế này?" Hắn che lại dấu vết sưng đỏ trên mặt, kêu lên ai oán.
Hạ Khải Phong cười trộm, tôi hậm hực lườm hắn một cái.
Chúng tôi đưa Liên Kiều Sinh trở về ký tức xá.
Tại ký túc xá, chúng tôi đang định hỏi Liên Kiều sinh thì hắn đã mở miệng đi thẳng vào vấn đề.
"Hai người nói thật cho tôi, tôi, có phải tôi bị ma ám hay không? Cô phải tôi sẽ chết thảm giống Bạch Thái Minh hay không?" Hắn sợ hãi, run rẩy nói.
Thấy chúng tôi không nói lời nào, hắn trở nên càng khẩn trương, nhìn đôi môi khô nứt của hắn, tôi rót cho hắn chén nước, hắn căn bản không có tâm tư đi uống nước, ôm đầu, thống khổ nói: "Tôi biết mà, mấy ngày này tôi luôn cảm thấy em có chút xa lạ, em cười với tôi, em đối với tôi rất tốt, chúng tôi còn! "
Hắn nhìn tôi thâm tình: "Chúng tôi rất vui vẻ.
" Sau đó hắn lại uể oải nói: "Thì ra tất cả đều là giả, là tôi đã bước chân vào con đường địa ngục.
"
Hạ Khải Phong ngồi vắt chéo chân nói: "Ai bảo trong lòng ngươi mang ý đồ xấu? Đáng đời!"
Tôi không vui lườm Hạ Khải Phong, hắn không kềm chế được mà bĩu môi nhún vai.
Tôi cầm lấy tay Liên Kiều Sinh, an ủi hắn, "Anh yên tâm, chúng tôi sẽ giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn này, anh nhất định sẽ không sao.
"
Nghe thấy lời nói của tôi, Liên Kiều Sinh ngược lại càng khẩn trương: "Không, em đi mau, đi càng xa càng tốt, các người không đấu lại được ả ta đâu.
"
"Ha ha ha, Liên Kiều Sinh đúng không? Chính ngươi vô dụng còn chưa tính, nhưng đừng nghĩ bổn thiếu gia cũng giống như ngươi.
"
Hạ Khải Phong tự cao tự đại nói.
"Anh không biết đó thôi? Bạch Thái Minh cũng từng nhìn thấy con ma nữ đó, ba ngày sau đó thì hắn chết.
"
"Ba ngày.
" Mặt Liên Kiều Sinh lộ vẻ hoảng sợ, vô