Hạ Khải Phong dùng thanh âm mị hoặc, tràn ngập sự nam tính, nhẹ nhàng nói vào tai tôi: "Không phải cô muốn biết cô bé kia đã ở trong này làm cái gì sao? Bây giờ bổn thiếu gia sẽ dùng hành động để chứng minh cho cô thấy."
Nói xong hắn cúi đầu, bận rộn vuốt ve cơ thể tôi.
Nghe được lời nói này của hắn, lòng tôi chợt cảm thấy đau nhói.
Quả nhiên, ở trong lòng hắn tôi không khác gì một cô gái được người ta dâng tặng cho hắn.
À không, tôi so với những cô gái đó còn không bằng, những cô gái đó là tự nguyện, mà tôi là bị buộc.
Tôi không muốn làm một món đồ chơi của hắn, càng không muốn làm một thứ đồ để trả nợ.
Lúc nãy, tôi còn tưởng rằng không phải, xem ra là tôi đã đánh giá mình quá cao rồi.
Hình như cảm nhận được tôi khác thường, hắn dừng lại động tác, âm trầm nói: "Cô chớ quên thân phận của mình.
Cô chính là tình nhân mà Trương gia đã dâng tặng cho ta để gán nợ.
Hơn nữa đêm nay chính là cô chủ động tới tìm ta, bây giờ cô lại bày ra cái vẻ mặt như bị cưỡng ép này làm cái gì?"
Tình nhân gán nợ? Tình nhân gán nợ? Tình nhân gán nợ? Hắn đang nhắc nhở thân phận của tôi sao?
Tôi cố gắng kiềm chế cảm giác chua xót trong lòng, giận dỗi nói: "Anh đừng có mà tự mình đa tình.
Ai thèm nhìn cái bản mặt thối đã chết hàng trăm năm của anh chứ? Tôi, tôi là tới trực đêm giúp cậu cả."
Hạ Khải Phong nghe xong lời nói của tôi, liền giận dữ nói: "Cái nữ nhân chết tiệt này, rõ ràng bổn thiếu gia mới chết ba mươi năm, sao lại thành mấy trăm năm rồi hả? Cô học toán học ngu cũng không thể hại ta có được không?"
Lời này rất khôi hài, nhưng hắn lại nói với cái bộ dáng nghiêm trang như vậy, làm tôi không nhịn được mà phì cười.
Thấy tôi cười, hắn giật mình, đôi mắt băng lãnh thường này nay lại có thêm phần ôn nhu, ngay sau hắn cũng cười theo.
Chính vì nụ cười này mà không gian giữa tôi và hắn cũng trở nên hòa hoãn không ít.
Nhưng đời người, có rất nhiều thời điểm, ta không thể đoán trước được việc gì sẽ xảy ra.
Có khả năng giờ phút này mặt trời