Tôi hoảng sợ, vì không để cho hắn đi, tôi vội vàng duỗi tay ôm lấy hắn, khẩn trương nói: "Hắn là người tốt, anh không được động vào hắn."
Tôi vừa dứt lời, khuôn mặt Hạ Khải Phong lại trở nên lạnh lùng hơn: "Cô quan tâm đến hắn như vậy, lẽ nào cô thích hắn?"
Tôi chớp chớp mắt, không biết trả lời thế nào.
Đúng thực là tôi quan tâm Kiều Sinh, tôi cũng thích hắn.
Nhưng đó không phải yêu...
Mặc dù là như thế, nhưng tôi lại không muốn giải thích.
Sao hắn không giải thích với tôi chuyện người phụ nữ ở trong biệt thự kia? Quan hệ của hắn và Dương Ngạo Tuyết đã tiến triển đến mức độ nào rồi? Hắn lại có quan hệ gì với Cửu Nhi?
KiềuSinh đứng ở bên ngoài hình như đã mất kiên nhẫn, có ý định phá cửa xông vào.
Hạ Khải Phong lại thấy tôi không nói lời nào, liền cho rằng tôi đang ngầm thừa nhận.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Rất tốt, bây giờ thì ta đã có thể không băn khoăn gì mà giết hắn, chuyện lần trước bổn thiếu gia còn chưa tính toán với hắn đâu! Nữ nhân của bổn thiếu gia hắn cũng dám đoạt, ta thấy hắn đang chán sống rồi.
Bây giờ ta sẽ đi ra ngoài giải quyết hắn."
Tôi vừa nghe liền thấy sợ hãi.
Bất luận thế nào tôi cũng không thể để Hạ Khải Phong giết Liên Kiếuinh.
Tôi ôm chặt lấy hắn, không cho hắn rời khỏi tôi nửa bước, hắn giật giật người, sau đó kiên nhẫn nói: "Buông tay!"
"Tôi không buông." Tôi quật cường nói.
"Buông ra." Hạ Khải Phong lại nói.
"Không buông không buông, chết cũng không buông." Tôi kịch liệt lắc đầu, nói.
"Cô cho rằng, cô ôm ta như vậy thì ta không thể đi ra ngoài, ta không thể giết hắn sao?" Hắn đầu lạnh lùng nói, nhưng cũng không đẩy tôi ra.
Đúng vậy, hắn nói đúng, Kiều Sinh chỉ là một nhường bình thường, nếu Hạ Khải Phong muốn giết hắn thì thật sự là dễ nhưu