Khi Ninh Thuần tỉnh lại mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Thân thể rã rời của cô không thể nhúc nhích nổi. Cô cố gắng ngồi dậy tìm điện thoại của mình thì thấy nó đã nằm sẵn ở đầu giường. Cô mở màn hình ra thì thấy đã gần 12 giờ trưa. Lại bất ngờ phát hiện hình nền điện thoại của mình đã bị đổi.
Còn có thể là ai ngoài Liêu Thần Duệ. Nhớ đến cơn thịnh nộ của hắn đêm qua khiến cô càng thêm mệt mỏi. Ninh Thuần quyết định sẽ cài mật khẩu cho điện thoại của mình.
Cô xuống giường đi vào trong nhà tắm liền nhìn thấy quần áo mới thẳng thớm đã được treo sẵn bên trong. Cô tắm rửa sạch sẽ rồi mặc quần áo vào. Ninh Thuần muốn mau chóng rời khỏi chỗ này.
Nhưng khi cô vừa bước ra đến cửa thì bất ngờ có năm tên vệ sĩ đứng chắn ngang đường đi của cô.
"Mời Lục tiểu thư quay trở lại vào trong."
Một tên uy vệ nói.
Lục Ninh Thuần ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Tôi muốn về nhà. Các anh đứng chặn đường thế này là thế nào?"
"Mong tiểu thư dừng bước."
Bất chợt cô nghe thấy giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng mình. Cô vội quay đầu thì nhìn thấy quản gia Hạ Nhan.
Bà ta cúi đầu truyền đạt.
"Thiếu gia đã có lệnh không để cô ra ngoài. Nếu cô cần gì cứ việc nói với tôi. Mọi thắc mắc khác xin đợi thiếu gia trở về."
Lời của bà ta khiến cô hoàn toàn kinh ngạc, cau mày đáp.
"Nhưng... Tôi muốn trở về. Các người không thể giam tôi ở đây như thế được."
Hạ Nhan vẫn bộ dạng khó xử cúi đầu nói.
"Tiểu thư, mong cô hãy hiểu cho chúng tôi. Chúng tôi chỉ nghe lệnh của thiếu gia mà thôi."
"Bà... Các người..."
Lục Ninh Thuần không biết phải nói sao, cô cũng không thể trút giận hết lên người bọn họ.
Thế nên cô nhịn xuống, rút điện thoại ra gọi cho Liêu Thần Duệ.
Người bên kia bắt máy rất nhanh.
"Anh mau thả tôi ra!"
Cô không kiềm chế được sự bực bội của mình.
"Không thể"
Người bên kia đáp một tiếng gọn ơ.
Sự ngang ngược của hắn khiến cô càng tức hơn. Nhưng cô hiểu rằng mình không thể chọc giận người đàn ông này, chỉ có có hạ giọng đàm phán với hắn.
"Anh muốn thế nào mới chịu thả tôi ra?"
Người đàn ông im lặng vài giây mới mở miệng.
"Được thôi. Đáp ứng tôi hai chuyện."
Ninh Thuần nắm chặt điện, cô không biết hắn lại đưa ra yêu sách gì.
"Thứ nhất, cô cùng với tên họ Trình kia ngay lập tức cắt đứt cho tôi."
Cô ngay lập tức không vui đáp.
"Chẳng phải tôi đã nói với anh, tôi và anh ấy chỉ là bạn rồi sao? Sao anh có thể bắt tôi cắt đứt quan hệ với bạn bè của mình được chứ?"
"Vậy thì chúng ta kết thúc cuộc gọi tại đây."
"Nhưng..."
"Tít... Tít..."
Lục Ninh Thuần tức giận lầm bầm mắng hắn mấy câu. Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi điện báo cảnh sát. Chỉ có như vậy cô mới có thể ra khỏi đây.
Nhưng khi cô vừa bấm nút gọi thì có một lực mạnh phóng tới chộp lấy điện thoại của cô khiến Ninh Thuần hoảng hốt. Cô nhìn lại mới thấy một tên vệ sĩ đã cướp mất điện thoại của mình, bấm nút tắt máy.
"Anh làm gì vậy? Mau trả lại điện thoại cho tôi."
Cô trừng mắt nhìn anh ta.
"Xin thứ lỗi, chúng tôi bắt buộc phải thu giữ điện thoại của cô để tránh rắc rối."
Giọng nói vô cảm vang lên.
Rồi tên vệ sĩ đưa tay hướng lên lầu nói với cô.
"Mời tiểu thư quay trở lại phòng mình."
Lục Ninh Thuần tức giận đến mức thở hổn hển. Cô cắn chặt môi mình xoay người đi lên lầu đóng sầm cửa lại.
**************
Buổi chiều tối, Lục Ninh Thuần nghe thấy tiếng chào của người hầu và quản gia liền lật đật mở cửa xuống lầu. Cô vừa xuống gần hết bậc thang thì nhìn thấy Liêu Thần Duệ bước vào cửa. Hắn cởi áo khoác và cặp táp đưa cho quản gia.
Lục Ninh Thuần vội vàng muốn tiến tới nhưng bất ngờ nhìn thấy một người khác bước vào theo sau hắn. Một người phụ nữ xinh đẹp quen thuộc đến mức cô vừa nhìn thấy cái bóng của chị