Lục Ninh Thuần thức dậy từ sớm, cả đêm qua cô không thể ngủ. Không bao lâu thì quản gia Hạ cũng lên gọi cô xuống ăn sáng. Ninh Thuần mệt mỏi xuống lầu, ngồi trước bàn ăn thịnh soạn nhưng cô không có chút khẩu vị nào. Việc bị giam lỏng ở đây khiến cô bất lực.
Ninh Thuần cầm đũa lên định gắp thức ăn thì nhìn thấy Tô An quần áo chỉnh tề xuất hiện đi ngang qua phòng ăn. Chị ta thấy cô đang dùng bữa thì dừng bước, bước vào trong.
"Không ngờ là em đã sống cùng với Liêu tổng. Tốc độ quyến rũ đàn ông của em còn nhanh hơn chị đấy."
Giọng điệu của chị ta có chút giễu cợt.
Sau khi bị Lục Ninh Thuần sa thải đột ngột, chị ta đã rất tức giận. Rõ ràng chị ta muốn tốt cho cô, đã đem cô đến cho Liêu Thần Duệ, để có được sự ưu ái cũng người đàn ông kia, giải vây cho cô. Vậy mà cuối cùng Tô An lại chẳng có gì. Còn bị cô sa thải, ngay cả Thần Duệ cũng không quan tâm đến chị ta.
Lục Ninh Thuần tay cầm đũa hơi siết chặt, ngước nhìn chị ta.
"Còn chị thì sao? Vẫn còn qua lại với kẻ đã ra lệnh bắn mình?"
Đột nhiên lời của cô khiến nét mặt Tô An trở nên nghiêm trọng, người phụ nữ không vui nói.
"Chuyện đó không phải do cô sao? Nếu cô ngoan ngoãn chiều theo Liêu tổng, anh ấy cũng không phải mang tôi ra uy hϊế͙p͙."
Lục Ninh Thuần quả thực không hiểu nổi thứ logic trong lời nói của chị ta. Đến giờ phút này, Tô An lại đổ lỗi tất cả cho cô. Cô không thể nào tin vào tai mình.
"Chị đúng là điên rồi. Sao chị có thể nói như vậy? Vì người đàn ông đó mà chị mất hết tỉnh táo rồi sao?"
Tô An cười khảy một cái.
"Cô có tư cách gì phán xét tôi trong khi bản thân cô đang trèo lên giường của Liêu tổng đấy thôi. Cố tỏ ra là mình thanh cao? Rốt cuộc cũng như nhau mà thôi."
Quả thực cô không còn lời nào có ghể nói với chị ta. Cô không nghĩ Tô An lại mang trong mình những suy nghĩ như vậy. Trong mắt Ninh Thuần giờ đây chỉ còn sự khinh thường.
Hả hê nhìn cô xong, chị ta liền cầm túi xách rời khỏi. Lục Ninh Thuần buông đũa trong tay. Cô không còn thiết tha ăn uống nữa.
"Tiểu thư không hợp khẩu vị sao? Để tôi sai đầu bếp nấu món khác cho cô."
Hạ Nhan nhìn thấy cô không động đũa liền lo lắng hỏi.
Lục Ninh Thuần nghe vậy vội lắc đầu cản bà ta lại.
"Không cần phiền vậy đâu, đồ ăn rất ngon, chỉ là tôi không đói lắm thôi."
Nói rồi cô đứng lên muốn rời khỏi phòng ăn nhưng vừa bước vài bước đã bắt gặp người đàn ông cao lớn bước vào. Hắn nửa thân trêи trần như nhộng, chỉ mặc độc nhất chiếc quần thun thể thao bên dưới. Tóc tai có hơi rối.
Cô bất giác nghĩ đến đêm qua hắn cùng Tô An cuồng nhiệt trêи giường khiến nơi ngực trái của cô co thắt lại.
Liêu Thần Duệ nhìn cô muốn rời đi lại nhìn qua bàn ăn vẫn còn y nguyên, lạnh giọng hỏi.
"Tại sao không ăn?"
"Tôi không muốn ăn"
Cô nhàn nhạt đáp.
Người đàn ông chau mày, đột nhiên ra lệnh.
"Quay trở lại bàn đi."
Lục Ninh Thuần không muốn nghe hắn sai bảo, cáu kỉnh mở miệng.
"Tôi đã nói là tôi không muốn ăn."
Liêu Thần Duệ nhìn vẻ ướng bướng của cô, giọng lạnh lùng vang lên.
"Đừng để tôi nói lại lần hai. Em tốt nhất quay về bàn ăn cho tôi."
Bình thường thấy hắn nổi giận cô liền cảm thấy dè chừng nhưng sáng nay thì khác, tâm trạng cô vốn đã rất xấu, chỉ muốn nổi điên với hắn.
"Tôi không ăn, anh muốn thì tự ăn một mình đi."
Lục Ninh Thuần muốn bỏ đi nhưng đã bị người đàn ông túm lấy lôi lại bàn, hắn nhấn vai cô ép ngồi xuống ghế. Sức