"Ninh Thuần..."
Thẩm Tử Vi đứng trong sân bóng đang khởi động thì thấy Ninh Thuần từ xa đi tới.
Cô nghe thấy cô nàng gọi tên mình vội chạy đến, trêи vai còn đeo túi để vợt.
"Cậu đến sớm vậy?"
"Sao mấy ngày nay mình liên lạc với cậu không được vậy? Không phải công việc có vấn đề gì nữa chứ"
Cô nàng cả tuần nay mỗi lần gọi điện cho cô đều bị tổng đài thông báo không liên lạc được.
Lần trước, Ninh Thuần nói với cô nàng là chuyện bồi thường đã được giải quyết ổn thoả. Liêu Thần Duệ cũng không truy cứu nữa. Tử Vi liền cảm thấy may mắn cho cô.
"À xin lỗi cậu, tại điện thoại mình bị hư nên mình đem đi sửa vài ngày."
Ninh Thuần không dám nói thật, chỉ có thể nói dối.
"Vậy à? Thôi tụi mình bắt đầu đi, lâu rồi không đánh người mình hơi cứng rồi."
Thẩm Tử Vi vươn vai duỗi người một cái.
"Ok"
Cô cười cười, lấy vợt của mình ra, vào vị trí sẵn sàng.
Thẩm Tử Vi là người phát bóng đầu tiên, cô ở bên kia rất nhanh đón bóng đánh đáp trả. Hai người hăng hái đánh bóng tennis đến khi ướt đẫm mồ hôi.
Đánh tennis xong, hai người vào nhà tắm của sân bóng tắm rửa sạch sẽ. Lúc hai người ra ngoài, Tử Vi đã đề nghị chở cô về vì cô nàng biết cô đã bán xe của mình rồi.
"A... Mình có hẹn rồi. Chiều nay mình phải làm việc cùng với Liêu Thần Duệ."
Cô nhẹ giọng từ chối.
"Mà này, sách của cậu chừng nào mới xong vậy?"
Tử Vi cảm thấy không an tâm khi cô làm công việc viết tự truyện này.
Lục Ninh Thuần chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.
"Cũng gần đến những chương cuối cùng rồi. Mình còn phải gửi qua cho người của bên Liêu Thần Duệ kiểm tra nội dung rồi mới có thể gửi đến nhà xuất bản."
Sau khi tạm biệt Tử Vi để cô nàng đi lấy xe. Ninh Thuần ra ngoài cổng liền nhìn thấy chiếc Puissant màu đen quen thuộc. Sau khi cô dọn đến biệt thự Bạch Lâm, dù là cô đi đâu cũng sẽ có người đưa đón. Nhấc cử nhấc động của bản thân đều bị theo dõi.
Tài xế lái xe chủ động mở cửa xe cho cô. Ninh Thuần tiến tới chậm chạp ngồi vào trong xe. Sau khi đã yên vị bên trong, cô mới hiếu kỳ hỏi người phía trước.
"Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?"
Lúc nãy Liêu Thần Duệ đã gọi điện cho cô báo lát nữa sẽ sai tài xế đến đón cô đi tới chỗ hắn.
"Thưa chúng ta sẽ đến trường bắn súng Tây Miêu."
Người tài xế cẩn thận đáp.
Lục Ninh Thuần kinh ngạc, không nghĩ sẽ đến địa điểm như thế.
"Sao lại là trường bắn súng?"
"Bắn súng là môn tiêu khiển ưa thích của Liêu tổng, thỉnh thoảng ngài ấy sẽ hẹn đối tác ở đó để xã giao."
Lục Ninh Thuần không biết tại sao mình phải đến đó, cũng không phải là một bữa tiệc mà cần tới cô. Những thông tin cần cho tự truyện cô cũng đã có đủ. Bây giờ sao lại phải đi gặp đối tác cùng hắn chứ?
Chiếc xe di chuyển trong vòng hai mươi lăm phút mới đến địa điểm. Vì trường bắn nằm ở ngoại ô, ngoài rìa thành phố A.
Tài xế nói với cô, Liêu Thần Duệ đang ngồi trong quán cà phê ở khu nghỉ của trường bắn đợi cô.
"Tôi hiểu rồi."
Ninh Thuần rất nhanh đi vào trong một mình.
.....
...
"Cậu định xây lại chỗ này sao?"
Liêu Thần Duệ đặt tách trà xuống bàn, giọng không thấp không cao hỏi.
Người đối diện hắn là người đàn ông có ngũ quan hài hoà, góc cạnh, sóng mũi cao thẳng tắp khiến cho gương mặt anh ta càng thu hút. Anh ta là Viên Triều, tổng giám đốc của tập đoàn bất động sản Viên thị.
"Đúng vậy, dù sao nơi này cũng đã lâu năm rồi, xây mới lại cũng không tệ. Tôi muốn biến nơi này thành trường bắn lớn nhất cả nước."
Lời của anh ta nói ra mang theo chút tham vọng.
"Ý tưởng của Viên tổng đây làm tôi đột nhiên có hứng đầu tư đấy."
Người đàn ông hơi cao giọng nói.
"Để được Liêu tổng đây đầu tư chắc cũng chẳng dễ ăn gì, tôi nghĩ mình cần phải cân nhắc."
Viên Triều buông ra lời trêu đùa.
Liêu Thần Duệ ngay lập tức nhếch môi khinh thường anh ta.
"Có người đầu tư mà còn muốn làm giá?"
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì cửa của quán cà phê bị đẩy vào, một cô gái xinh đẹp kiều diễm bước vào bên trong. Vẻ đẹp của cô sắc sảo nổi bật rực rỡ như ánh mặt trời vào buổi sáng. Không cần phải trang điểm kỹ càng cũng đủ làm cô xinh đẹp hơn vạn người.
Viên Triều phát hiện ra cô trước. Ánh mắt anh ta có chút dừng lại trêи gương mặt cô, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại. Người đối diện nhận ra vẻ biến hoá trong mắt anh ta liền quay đầu.
"Đến rồi sao?"
Liêu Thần Duệ giọng trầm trầm vang lên.
Lục Ninh Thuần bước đến trước mặt