Sau buổi sáng hôm đó, Liêu Thần Duệ đã bay ra nước ngoài công tác. Nếu không phải quản gia nói cho cô biết thì Ninh Thuần chắc cũng không biết gì. Cứ như vậy, Lục Ninh Thuần bị nhốt ở Bạch Lâm đã được ba ngày, cũng không được phép liên lạc với bất kỳ ai bên ngoài.
...
Trình Bách Niên lái chiếc siêu xe Pagani Huayra màu đỏ xuất sứ từ Italy lướt nhanh trêи con đường tương đối vắng xe. Chiếc xe đỗ lại trước một nhà hàng cao cấp. Người đàn ông bước xuống xe, thảy chìa khoá cho người gác cổng lái đi rồi đi nhanh vào trong. Không gian bên trong sang trọng, yên ả với tiếng đàn violin êm dịu.
Anh đưa mắt nhìn xung quanh liền nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông cao lớn quen thuộc. Trình Bách Niên tiến đến chỗ hắn, ngồi xuống đối diện.
"Đột nhiên được Liêu tổng mời dùng bữa thế này có khiến tôi hơi kinh sợ đấy."
Liêu Thần Duệ ở phía đối diện bộ dạng thoải mái ngồi vắt chéo chân. Tuy hắn vừa xuống máy bay nhưng không có chút gì gọi là mệt mỏi.
"Sao phải sợ? Cậu có làm chuyện gì mờ ám sau lưng tôi sao?"
Người đàn ông cười hỏi.
Trình Bách Niên nhìn nụ cười của hắn không hề có thiện cảm, chỉ khẽ đáp.
"Liêu tổng thật biết đùa."
Anh không biết vì sao hôm nay tự nhiên Liêu Thần Duệ chủ động liên lạc với anh, còn muốn mời anh đi ăn một bữa. Nhưng anh biết chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.
Thần Duệ chỉ cười đáp lại sau đó gọi nhân viên đến để chọn món ăn và rượu. Hắn khẽ nâng ly rượu vang lên, mở miệng hỏi người đối diện.
"Anh và Ninh Thuần quen biết thế nào?"
Trình Bách Niên đang uống rượu bỗng ngừng lại quay qua nhìn hắn, cười đáp.
"Ninh Thuần sao? Tôi và cô ấy quen biết nhau khi cô ấy hay lui đến phòng tranh của tôi."
Một bên lông mày của Thần Duệ khẽ nhướng lên.
"Tôi không biết là cô ấy có hứng thú với hội hoạ đấy."
Anh liền cười cười nói.
"Đó là vì Liêu tổng chưa đủ hiểu cô ấy thôi. Nghe Ninh Thuần nói anh đang muốn ra tự truyện nên mới hợp tác với cô ấy."
"Đúng vậy."
Ngón tay người đàn ông gõ gõ lên thành ly rượu.
Trình Bách Niên không thấy hắn nói tiếp nữa mới đặt ly rượu sang một bên, nhìn thẳng vào hắn mở miệng.
"Sao Liêu tổng không vào vấn đề chính luôn nhỉ? Không phải tự nhiên mà anh rảnh rỗi muốn mời tôi đi ăn đấy chứ?"
Đôi môi mỏng khẽ cong lên tạo nên một đường nét đẹp đẽ trêи gương mặt anh tuấn. Liêu Thần Duệ không biết từ đâu ra đặt lên bàn một tập tài liệu. Người đối diện liền cảm thấy hiếu kỳ, cầm lấy mở ra xem.
Thoáng chốc đôi lông mày trêи gương mặt tuấn mỹ đã chau lại, tạo nên một vết nhăn chính giữa. Nhưng Trình Bách Niên rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh đặt tập tài liệu quay trở lại mặt bàn.
"Tôi không biết là Liêu tổng lại quan tâm đến tôi như thế đấy."
Người đàn ông xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón tay cái, từ tốn mở miệng.
"Trong này có tất cả bằng chứng Trình thiếu gia đây đứng đầu đường dây chuyên làm giấy tờ giả cho các tội phạm khét tiếng. Tôi tự hỏi nếu cái này được đưa tới tay cảnh sát thì sao đây nhỉ?"
Nét mặt của Trình Bách Niên ngay lập tức thay đổi, khó chịu nhìn hắn.
"Nói đi, anh muốn cái gì?"
Giọng cười trầm thấp vang lên, hắn lắc lắc ly rượu trong tay rồi từ tốn nhấp một ngụm.
"Tôi muốn cậu tránh xa khỏi Ninh Thuần, hoàn toàn cắt đứt với cô ấy."
Nghe thấy lời hắn nói khiến Bách Niên nhận ra điều gì đó, anh ta bỗng dưng cười lạnh.
"Nếu tôi nói không thì sao?"
"Kết quả như thế nào thì cậu đã biết."
Người đàn ông chậm rãi đáp.
Lần này đến lượt Trình Bách Niên nhướng mày, trêи gương mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ đắn đo, rồi bất chợt lên tiếng.
"Được thôi, tôi sẽ không gặp cô ta nữa."
Tốc độ đồng ý nhanh chóng của anh ta cũng khiến Liêu Thần Duệ phải bất ngờ. Đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm anh ta như máy rada khiến Bách Niên hơi rùng mình.
"Nếu cậu không giữ lời, tôi sẽ tống cậu thẳng vào tù đấy."
Liêu Thần Duệ uống hết ly rượu của mình thong dong đứng lên, thấp giọng nói.
"Tôi phải về