"Cô có biết đây là ai không?"
Người đàn ông đứng phía trước bất chợt lên tiếng hỏi cô.
Lục Ninh Thuần chậm rãi nhìn người đàn ông trêи giường có chút ngơ ngác. Liêu Thần Duệ không đợi câu trả lời của cô, nói cho cùng hắn cũng chẳng cần cô trả lời câu hỏi này. Hắn tiến đến bên giường bệnh, nhẹ nhàng ngồi xuống. Đưa tay vén tóc mái cho người đàn ông kia. Sau đó cầm tay cậu đặt vào lòng bàn tay mình nắm chặt.
"Chắc là cô cũng chẳng nhớ đâu phải không?"
Người đàn ông đột nhiên cong miệng mang theo vẻ tự giễu.
Cô vẫn im lặng. Dường như cô thật sự cũng không biết người đàn ông nằm trêи giường là ai.
"Vậy để tôi nhắc cho cô."
Liêu Thần Duệ không nhìn cô, chỉ trìu mến nhìn người đàn ông trẻ, giọng nói của hắn cứ trầm ổn như vậy nhưng lại khiến cho người nghe bất an.
Người đàn ông chầm chậm mở miệng.
"Một năm trước, có một chàng trai đã trở thành fan của nhà văn Violet đây. Cậu ấy say mê những tác phẩm của Violet đến mức muốn tìm hiểu tất cả về tác giả nhưng vì lúc đó Violet không chịu xuất hiện trêи truyền thông nên cậu ta đã cho người điều tra tất cả về Violet. Sau đó, cậu ta tìm gặp bằng được Violet nhưng lần đầu gặp mặt đã phải lòng cô."
Người đàn ông ngước ánh nhìn sắc nhọn chĩa thẳng vào cô.
"Cô có nhớ không, vào một ngày giữa tháng tư, chàng trai ấy đã chuẩn bị tỏ tình với cô ngay giữa quảng trường Vĩ Thế nhưng cô, đã từ chối cậu ấy và bỏ chạy. Trong khi đuổi theo cô, cậu ấy đã bị tai nạn giao thông. Nhưng cô ngay một cái quay đầu cũng không có. Và cho đến tận ngày hôm nay cậu ấy đã sống như một kẻ đã chết, sống như một kẻ vô tri không hồn. Suốt một năm nay cô ngay cả một lời hỏi thăm cũng không có. Cô vẫn vui vẻ sống cuộc đời của mình. Còn em trai tôi lại sống như thực vật!"
Câu cuối của hắn gằn xuống từng chữ, như một lời buộc tội đối với cô. Cũng giống như một nhát dao đâm chí mạng vào tim cô.
Cả người Ninh Thuần cứng đờ không nói lên lời. Trong ký ức mơ hồ của cô hiện ra gương mặt của một chàng trai giống người đàn ông đang nằm trêи giường kia.
Anh ta tên là Liêu Minh Hiên.
Cô đã không hề biết, không hề biết bất cứ điều gì cả.
Thì ra anh ta lại là em trai của Liêu Thần Duệ.
Đôi mắt của cô trở nên run rẩy, tay chân đều lạnh toát. Ninh Thuần bị những lời nói của hắn làm cho thất kinh, không thể nói được điều gì.
Liêu Thần Duệ đặt tay em trai mình xuống giường, từ từ kéo chăn lên. Hắn đứng lên chậm rãi tiến về phía cô, ánh mắt dữ tợn như muốn nuốt chửng người phụ nữ.
"Giờ cô đã biết vì sao tất cả chuyện này lại xảy đến với mình rồi chứ? Đây chính là hậu quả do cô gây nên! Cho nên..."
Người đàn ông bất thình lình phóng đến bóp chặt cổ cô ép vào tường.
"Cô hãy trả giá cho tội lỗi của mình đi!"
Lục Ninh Thuần kinh sợ giẫy dụa cố gắng gỡ tay hắn ra nhưng không thể, cô nghẹt thở đến mức không thể lên tiếng.
"Đừng... Buông..."
Liêu Thần Duệ dùng ánh mắt thống hận ghim thẳng vào người phụ nữ. Hắn hận người phụ nữ tàn nhẫn này khiến cho đứa em trai mà hắn yêu quý nhất phải sống một cuộc đời thực vật. Ngay từ đầu hắn đã tiếp cận cô chỉ với mục đích trả thù cho em trai mình. Đôi khi hắn chỉ muốn băm cô ra thành trăm mảnh, hành hạ cô để trả giá cho những đau khổ của em trai mình.
Nhưng hắn càng căm giận chính mình nhiều lần lạc lối trong cơ thể cô. Tâm trí hắn điên cuồng giữa vòng xoáy giữa hận và