"Ting..."
Tiếng thang máy vang lên, mở ra trước mắt Niên Vân Ni là tầng lầu VIP của bệnh viện tư nhân Lang Hoa.
Cô đi vào dãy hành lang quen thuộc, đẩy cửa căn phòng bệnh cao cấp nhất ra, bước vào bên trong. Niên Vân Ni cầm trêи tay bó hoa mẫu đơn tươi thắm chỉ vừa chớm nở đặt xuống tủ đầu giường.
Cô nhìn chàng trai anh tuấn nằm yên trêи giường bệnh, mắt nhắm nghiền giống như chỉ đang say ngủ. Niên Vân Ni nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, giọng đầy từ tính vang lên.
"Lần đầu chính thức gặp mặt Liêu nhị thiếu gia."
Cô nghiêng đầu nhìn xuống gương mặt người đàn ông hỏi.
"Cậu không biết tôi nhỉ?"
"Nhưng mà..."
Tông giọng của Niên Vân Ni đột nhiên cao lên.
"Nhờ có cậu tôi mới có thể tạo nên một kịch bản tình yêu và thù hận hay đến vậy đấy, không phải sao?"
Cô bật cười một tiếng lạnh lẽo trong căn phòng bệnh rộng lớn như phòng khách sạn.
Niên Vân Ni đưa tay vén vài sợi tóc lưa thưa trêи trán Liêu Minh Hiên.
"Dù sao thì chuyện này cũng không liên quan đến cậu. Tôi vẫn mong cậu mau chóng khoẻ lại."
"Cậu vẫn mong gặp lại cô ấy phải không?"
Cô khẽ hỏi người đàn ông nhưng anh ta lại không thể trả lời cô.
Niên Vân Ni ngồi đó một lúc lâu sau mới đứng dậy, cô chỉnh lại áo khoác trêи người mình sau đó bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Cô rút điện thoại của mình ra, bấm một dãy số lạ hoắc. Sau đó nhẹ nhàng áp điện thoại bên tai.
"Leo, đến lúc mang mọi thứ trở về đúng vị trí của nó rồi."
****************
"Chào mừng Liêu thiếu gia đã về nhà."
Quản gia cùng người hầu kính cẩn cúi chào người vừa bước vào cửa.
Liêu Thần Duệ cởi áo khoác ngoài và cặp táp đưa cho Hạ Nhan rồi thấp giọng hỏi.
"Cô ấy đâu?"
"Thưa Lục tiểu thư đang ở trong bếp nấu ăn."
"Nấu ăn?"
Người đàn ông cau mày.
Nói rồi, Liêu Thần Duệ bước nhanh vào bếp liền nhìn thấy bóng lưng xinh đẹp của người phụ nữ đang điệu nghệ xóc chảo xào thức ăn. Cô mặc một chiếc đầm hồng nhạt, bên ngoài là chiếc tạp dề màu trắng. Dáng vẻ giống như một bà nội trợ thành thục vừa ấm áp vừa xinh đẹp.
Nơi lồng ngực trái của hắn tự dưng có một dòng nước ấm chảy vào bên trong. Hắn không kiềm lòng được bước tới vòng tay quấn lấy eo cô từ phía sau.
"Tôi không biết là em biết nấu ăn đấy."
Lục Ninh Thuần đang nấu ăn thì bỗng nhiên từ phía sau có lồng ngực cứng rắn đụng phải liền bị giật mình, quay đầu nhìn hắn.
"Anh làm gì vậy? Làm tôi hết cả hồn?"
Thấy người đàn ông ôm có chút chặt, cô khó chịu nói.
"Anh mau buông ra đi, tôi đang nấu ăn kia mà."
Bàn tay hắn vẫn cố định ngay eo cô không có ý định thả ra, người đàn ông hít lấy mùi hương Vanilla quen thuộc ngay cần cổ cô.
"Đừng có mà ra lệnh cho tôi, không tôi sẽ làm em tại đây đấy."
Giọng hắn vang lên tiếng cảnh cáo.
Lục Ninh Thuần không dám cựa quậy nữa, đành mặc hắn bám lấy mình. Cô vẫn chậm rãi nêm nếm thức ăn trong chảo.
Một lúc sau Liêu Thần Duệ mới chịu bỏ cô ra, hắn đi lại chỗ cất rượu vang mở tủ kính ra. Tùy ý lựa lấy một chai theo khẩu vị của mình. Liêu Thần Duệ cầm lấy chai rượu đi lại quầy bếp, kéo ghế ra ngồi sau lưng cô. Hắn chậm rãi rót rượu ra ly sau đó khẽ lắc nhẹ.
"Tôi nghe nói hôm nay em đến bệnh