Lục Ninh Thuần được chỉ định ngồi phía sau xe cùng Liêu Thần Duệ. Phía trước là tài xế và trợ lý Trương Hàn. Thực sự đối với cô giờ phút này ngồi kế bên người đàn ông kia chẳng dễ dàng gì.
Chiếc xe lăn bánh đi tới một nhà hàng sang trọng trong thành phố. Phục vụ trong nhà hàng dẫn họ đến một căn phòng V.I.P đã đặt trước.
....
"Rất mong là Liêu thị và Phương thị hợp tác thành công tốt đẹp."
Giám đốc của Phương thị sau khi ký hợp đồng thì vui vẻ nói.
"Tất nhiên rồi."
Người đàn ông kia giọng điệu trầm ổn đáp.
"Nhưng mà..."
Đột nhiên tầm mắt của Phương Gia Minh quét ngang qua chỗ Lục Ninh Thuần.
"Liêu tổng vừa đổi thư ký mới sao?"
Dạo gần đây hắn gặp gỡ làm ăn với Liêu Thần Duệ rất nhiều nhưng chưa từng nhìn thấy người thư ký này.
Cô thư ký kia quả là xinh đẹp diễm lệ bừng sáng cả căn phòng. Dù chỉ im lặng đứng ở một góc nhưng vẫn khiến người ta chú ý.
Lục Ninh Thuần cũng nhận ra từ lúc bước chân vào căn phòng, ánh mắt đầy lang sói của vị giám đốc họ Phương kia đã dành cho mình. Cô chỉ có thể cố hết sức né tránh ánh mắt của ông ta.
"Phải."
Liêu Thần Duệ chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng.
Phương Gia Minh lắc lắc ly rượu trong tay, mắt vẫn chằm chằm nhìn vào cô.
"Không biết Liêu tổng có thể để cô ấy lại "bàn bạc" công việc cùng tôi?"
Không phải tự nhiên mà ông ta to gan nói ra những lời này. Nhưng trong thương trường ai cũng biết Liêu Thần Duệ là người rộng rãi, không ngại đem tặng phụ nữ cho các đối tác để thoả mãn.
Ngón tay đang cầm ly rượu của người đàn ông hơi khựng lại. Ánh mắt tràn đầy ý cười.
"Nếu để bàn bạc công việc, tôi sẽ gọi thư ký Lauren lần trước đến bàn bạc cùng ngài. Còn người này lát nữa phải đi cùng tôi."
"Sao vậy, Liêu tổng không nỡ sao?"
Phương Gia Minh đột nhiên hơi cao giọng.
"Con người tôi phân biệt rất rõ ràng, giữa loại đem tặng và loại sử dụng."
Hắn lạnh giọng nói.
Lục Ninh Thuần đứng phía sau nhìn cái bóng lưng to lớn của hắn. Người đàn ông này vốn dĩ chỉ xem phụ nữ như một món hàng.
Gia Minh thấy hắn thực sự không muốn cho người phụ nữ kia cũng không dám đòi nữa. Dù sao cũng không nên chọc giận Liêu Thần Duệ, hắn không phải loại dễ chọc vào.
Sau khi kết thúc buổi ký kết, Liêu Thần Duệ sai trợ lý Trương tiễn người bên Phương thị ra cổng. Chỉ còn lại cô và hắn trong phòng.
"Các người cũng thật đáng sợ. Thản nhiên xem phụ nữ như món hàng để trao đổi vậy."
Đột nhiên Lục Ninh Thuần đứng phía sau không vui lên tiếng.
Lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến những góc khuất đen tối trong giới kinh doanh, thật sự không thể chấp nhận nổi.
Liêu Thần Duệ không xoay đầu nhìn cô, khẽ gác tay lên thành ghế cả người dựa vào như một vị vua lười nhác.
"Xã hội này vốn đã đáng sợ. Con người không thể tiến hoá theo thì sẽ bị vùi dập thôi. Tôi không xem thường phụ nữ, là họ đã tự biến mình thành món hàng mà thôi. Tôi đã nói rồi tôi không có thói quen ép buộc phụ nữ. Là bọn họ tự chạy đến tự dâng mình như một món hàng để đổi lấy những ham muốn của họ. Không phải Lục tiểu thư cũng vậy sao?"
Nghe thấy những lời đáng khinh thường của hắn, cô ngay tức thì cau mày.
"Anh nói gì chứ?"
Hắn đang nói cô cũng là loại đàn bà ham vật chất đó sao?
Người đàn ông chậm rãi đứng lên, xoay người tiến về phía cô. Lục Ninh Thuần cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm kia vội lùi lại phía sau.
Người đàn ông bất thình lình bước nhanh đến dồn cô vào chân tường.
"Liêu tổng, anh làm gì?"
Cô trợn to mắt nhìn hắn.
Cơ thể hắn như một pho tượng lớn giam lỏng cô vào không gian chật hẹp lãng đãng mùi hương gỗ.
Liêu Thần Duệ bàn tay bất ngờ bóp chặt lấy cằm nhỏ khiến cô bị đau.
"Không phải sao? Cô ở đây liếc mắt đưa tình với gã đàn ông kia khiến hắn giống như bị hút hồn vậy."
Giọng của hắn lạnh lẽo như băng phả hơi lạnh vào từng dây thần kinh của cô.
"Tôi không có. Anh nói bậy cái gì?!"
Cô bị lời của hắn nói làm cho giận dữ, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp nhưng đã bị tay hắn cố định ngay cằm. Cái cằm nhỏ của cô đau điếng.
"Tôi quả thực đã xem thường cô, kỹ thuật quyến rũ đàn ông của cô cũng thật tài tình. Sao không thử cho tôi xem?"
Nói rồi, một áp lực to lớn ép chặt Ninh Thuần vào tường khiến cô cả kinh.
"Đừng..."
Môi của người đàn ông như bão lốc mưa sa quét tan thành lũy yếu ớt trong khoang miệng cô. Liêu Thần Duệ thuận thế cắn nuốt môi cô như một món ngon, điên cuồng gặm nhấm.
Cô hoảng loạn đẩy hắn ra nhưng sức lực của cô như một hạt bụi nhỏ với người đàn ông kia.
Lưỡi của hắn càn quét khoang miệng của cô, khuấy đảo liên tục. Vừa tìm thấy lưỡi cô, hắn ngay lập tức quấn lấy ma sát. Lục Ninh Thuần không kiềm được mà kêu lên một tiếng trước nụ hôn bá đạo của người đàn ông.
"Thật phóng đãng, ngay cả tiếng kêu cũng phóng đãng như vậy."
Liêu Thần Duệ lạnh lùng mắng nhưng ánh mắt hắn đã nhuốm đầy lửa ɖu͙ƈ. Tiếng rêи rỉ của cô đã thực sự kϊƈɦ thích ɖu͙ƈ vọng trong người