Khi say người ta sẽ không thể tỉnh táo, rượu vào thì lời ra, hành động mà không hề nghĩ đến hậu quả. Lục Ninh Thuần cũng vậy, khi tỉnh dậy rồi cô mới biết mình đã phạm tội tày đình. Chủ nhật này cô làm sao dám đối diện với Liêu Thần Duệ. Nhưng cô lại không biết, bầu trời trêи đầu mình đang từ từ sập xuống.
Sáng chủ nhật, một cuộc điện thoại gọi đến khi cô đang chuẩn bị đến Liêu thị.
Là của Tô An.
"Em đang chuẩn bị tới Liêu thị sao?"
Đầu dây bên kia có vẻ khẩn trương.
"Phải, có chuyện gì sao chị?"
"Để chị qua đón em đi. Trợ lý Trương đột nhiên gọi điện cho chị phải đến đó gấp."
Người kia đáp.
Lục Ninh Thuần có chút kinh ngạc.
"Sao họ lại gọi chị đến?"
"Chị cũng không biết nữa."
Đột nhiên cô có dự cảm chẳng lành.
***************
Tô An và cô vừa ra khỏi thang máy đã gặp ngay trợ lý Trương Luân. Anh ta bước đến và nói với cô.
"Hôm nay Lục tiểu thư không cần phải gặp Liêu tổng đâu."
Lục Ninh Thuần ngạc nhiên, khó hiểu hỏi.
"Tại sao vậy?"
Anh ta không trả lời câu hỏi của cô, chỉ đáp.
"Trước tiên, hai người hãy vào phòng họp trước. Tôi có chuyện muốn thông báo cho hai người."
"Rốt cuộc là có chuyện gì thế?"
Tô An đẩy đẩy vai cô, hiếu kỳ muốn chết.
"Em cũng không biết nữa."
Cô lắc đầu mù mờ.
Vừa đặt ʍôиɠ ngồi xuống ghế, trợ lý Trương Luân đã nghiêm nghị lên tiếng.
"Từ hôm nay mọi hoạt động hợp tác viết tự truyện cho Liêu tổng sẽ dừng lại..."
"Tại sao vậy?"
Tô An giống như không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Cả cô cũng bị làm cho kinh ngạc.
"Chưa hết, nhà văn Violet đây sẽ phải bồi thường vì đã vi phạm hợp đồng với chúng tôi."
Trương Luân tiếp tục lạnh nhạt nói.
"Tôi sao? Tôi đã vi phạm gì chứ?"
Lục Ninh Thuần muốn bật dậy ngay lập tức.
Trương Luân từ tốn mở miệng giải thích cho cô.
"Nhà văn Violet đã vi phạm hai điều khoản trong hợp đồng. Thứ nhất cô đã phạm vào điều khoản giữ bí mật công việc cho bên A. Vào tối thứ bảy cô đã tiết lộ những chuyện riêng trong công việc của Liêu tổng trước chốn đông người. Cũng vào hôm đó cô đã vi phạm điều khoản không được làm tổn hại danh dự của bên A."
Lục Ninh Thuần đột nhiên câm lặng. Là cái đêm mà cô đã say xỉn.
"Ninh Thuần, em điên rồi sao? Sao em có thể làm như vậy với Liêu tổng?"
Tô An không kiềm chế được mà quay sang mắng cô.
"Em... Em, tại lúc đó em say... Em cũng không biết mình đã nghĩ gì nữa..."
Cô ấp úng không nói lên lời. Cô biết rằng lần này người làm sai chính là cô.
"Con bé này, sao em không biết suy nghĩ gì hết vậy?!"
Tô An trở nên cáu giận hơn bao giờ hết.
Mặc kệ Tô An đang mắng cô, Trương Luân tiếp tục mở miệng.
"Cho nên, tuần sau, luật sư của bên tôi sẽ liên lạc với cô để nói về số tiền bồi thường."
Nói xong, Trương Luân liền rời khỏi phòng.
"Em phải mau đi xin lỗi Liêu tổng đi, em có biết tiền bồi thường là bao nhiêu không hả? Dù em viết sách cả mười năm cũng chưa chắc đủ đâu!"
Tô An lớn tiếng thúc giục cô.
Lục Ninh Thuần nghe vậy có chút hoảng hốt đuổi theo trợ lý Trương.
"Trợ lý Trương, xin dừng bước."
Trương Luân ngay lập tức quay đầu nhìn cô đáp.
"Cô còn có chuyện gì sao?"
"Tôi... Muốn gặp Liêu tổng một chút, có được không?"
Cô thấp giọng hỏi.
"Xin lỗi cô nhưng sáng nay Liêu tổng đã bay sang thành phố khác để ký hợp đồng với đối tác rồi."
Trương Luân lạnh nhạt trả lời.
"Vậy, khi nào Liêu tổng trở về?"
Cô khẩn trương hỏi.
Cô phải gặp hắn. Nếu không gặp được hắn coi như cô sẽ tiêu đời. Dựa trêи các điều khoản trong hợp đồng, số tiền mà cô phải đền bù là cực kỳ khủng khϊế͙p͙. Lục Ninh Thuần cô dù cho có bán cả nhà, cả xe cũng không thể trả.
"Ngày mai, Liêu tổng sẽ về."
"Được, vậy cám ơn anh, trợ lý Trương."
Trương Luân gật đầu một cái rồi rời đi.
***************
Sáng thứ hai, Lục Ninh Thuần đã đến Liêu thị từ rất sớm chờ đợi. Cả ngày hôm qua khi trở về, Tô An cứ cáu gắt với cô suốt. Cô đã đủ điên đầu rồi nhưng chị ta còn làm mọi thứ nghiêm trọng hơn.
"Ting"
Cửa thang máy dành riêng cho tổng giám đốc kêu lên một tiếng rồi mở ra.
Liêu Thần Duệ xuất hiện như một vị vua uy quyền bước ra ngoài. Còn đối với Lục Ninh Thuần, hắn giờ đây như một vị thần cứu rỗi đời cô. Đi phía sau hắn là trợ lý Trương Luân.
Hai thư ký bên quầy lễ tân nhìn thấy hắn ngay lập tức đứng lên cung kính cúi chào. Liêu Thần Duệ bất chợt lia mắt đến thân ảnh xinh đẹp đang ngồi ở chỗ dành cho khách.
Lục Ninh Thuần vội vàng bước đến, khẩn thiết nhìn hắn.
"Liêu tổng, tôi muốn nói chuyện với anh một chút."
Ánh mắt người đàn ông có phần hơi hợt.
"Tôi sắp có một cuộc họp."
"Chỉ một chút thôi, tôi sẽ nói rất nhanh, không làm phiền thời gian của anh đâu."
Cô nài nỉ nói với hắn.
Người đàn ông im lặng