Bên trong khu vườn rộng lớn nằm ở phía sau ngôi biệt thự Uyển Tước, người đàn ông với vẻ ngoài tuấn mỹ ngồi bên bàn cờ vua đang đăm chiêu suy nghĩ. Anh ta có mái tóc bồng bềnh được nhuộm màu bạch kim rất ấn tượng, đường nét gương mặt cương nghị nam tính nhưng nước da lại trắng như con gái.
Trình Bách Niên đang chìm trong suy tư của bản thân, bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ xa. Dưới ánh nắng chói chang của buổi chiều, một người phụ nữ rực rỡ như ánh mặt trời xuất hiện. Cô cười gượng nói với anh ta.
"Xin lỗi nhé, tôi đến trễ."
"Hiếm khi thấy cô đến trễ như vậy. Có chuyện gì sao?"
Anh thấy lạ nên hiếu kỳ hỏi.
Người phụ nữ đặt túi xách xuống rồi ngồi xuống ghế đối diện, thấp giọng đáp.
"Không có gì, chỉ là cắt đuôi vài kẻ phiền phức thôi."
Nghe thấy thế Trình Bách Niên sâu xa nói.
"Cuộc sống của cô dạo này thú vị quá nhỉ."
Người kia không trả lời anh ta chỉ cong miệng cười đầy kiêu ngạo.
"Chúng ta bắt đầu chứ?"
"Được thôi."
******************
"Cậu nói gì chứ? Số tiền lớn như vậy cậu đào đâu ra được?"
Buổi tối, Tử Vi sang nhà Ninh Thuần chơi thì nghe thấy câu chuyện động trời kia.
Cô nàng không ngờ người tối hôm đó thực sự là đối tác của Ninh Thuần. Hơn nữa còn bắt cô bồi thường vì vi phạm hợp đồng.
Lục Ninh Thuần mệt mỏi ngồi cuộn mình trêи ghế sofa.
"Mình không biết, trước mắt mình sẽ bán chiếc xe đã. Mình sẽ đi làm thêm việc..."
Thấy vậy, Tử Vi liền nói.
"Tuy lương văn phòng của mình không bao nhiêu nhưng mình có thể cho cậu mượn một ít."
Cô vội vàng lắc đầu.
"Cám ơn cậu nhưng đây là chuyện mình đã gây ra nên mình phải tự chịu trách nhiệm."
***************
Lục Ninh Thuần đã bán đi chiếc xe quý giá của mình. Căn hộ cao cấp mà cô đang ở cô cũng dự định bán đi tìm một căn hộ bình dân để thuê mà ở. Cô không còn cách nào khác, đây là những gì mà cô có thể làm. Lục Ninh Thuần chưa từng học xong đại học nên cô chỉ có thể tìm kiếm một công việc bán thời gian lại vừa cố gắng viết lách để kiếm tiền.
Bỗng nhiên cuộc sống của cô rơi vào một cơn ác mộng đáng sợ. Áp lực từ mọi thứ chèn ép cô không thở nổi.
Sau một tuần, bất ngờ cô nhận được cuộc gọi của Tô An.
"Ninh Thuần, chị có tin vui cho em đây."
"Tin gì vậy chị?"
Cô ngạc nhiên nắm chặt điện thoại.
"Một nhà xuất bản ở nước ngoài muốn mua bản quyền sách của em dịch ra bản tiếng Anh. Họ vừa đề nghị với chị, số tiền mà họ trả cho chúng ta đủ để trả bớt 80% tiền bồi thường lận."
"Nhiều như thế sao?"
Ninh Thuần kinh ngạc đến mức giọng bật ra ngoài.
"Đúng vậy, người bên họ thứ năm sẽ bay đến đây. Họ muốn hẹn gặp chúng ta. Em sẽ đi chứ?"
Giọng của Tô An không giấu được sự khẩn trương.
Tâm trạng mệt mỏi của Ninh Thuần giống như vớ được phao cứu sinh, mừng rỡ nói.
"Vâng, tất nhiên rồi ạ."
*****************
Chiều thứ năm, Tô An đưa cô đến một khách sạn năm sao sang trọng nhất trong thành phố. Nghe chị ta nói người bên phía xuất bản đang ở khách sạn này.
Tô An đưa cô vào thang máy, bấm đến tầng cao nhất. Thang máy vừa mở ra, phía bên trong chỉ có duy nhất một cánh cửa đôi của căn phòng tổng thống đắt tiền nhất khách sạn.
Lục Ninh Thuần bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ người bên xuất bản giàu có như vậy sao?
Điều kỳ lạ hơn cả là có đến hai người mặc áo đen đứng canh giữ trước cửa phòng.
Tô An bước lên trước nói với một tên áo đen.
"Tôi có hẹn với ngài Victor."
Tên áo đen liền gật đầu, chủ động mở cửa cho hai người. Tô An bước vào trước nhưng thấy cô không theo sau, vội nhíu mày.
"Em sao vậy?"
"Chị, đây là nơi hẹn gặp sao?"
Cô có cảm giác không tốt lắm. Những người áo đen này, cả căn phòng tổng thống sang trọng này nữa.
Nhưng Tô An lại buồn cười trấn an cô.
"Đúng rồi. Không sao đâu, có chị ở đây mà. Em sợ gì chứ, con bé này."
Nghe thế, Lục Ninh Thuần mới vơi bớt sự lo lắng liền bước vào theo sau chị ta. Vừa bước vào trong, cô bắt gặp vài tên áo đen nữa đang đứng canh gác xung quanh phòng khách. Ánh mắt của bọn họ đều mang theo vẻ sát khí rùng người.
Cô vẫn nhìn Tô An bộ dạng thản nhiên đi xuyên qua phòng khách, đến trước một cánh cửa gỗ lớn khác. Giống như chị ta đã thân thuộc với nơi này vậy.
Lần này tên