Ninh Thuần những tưởng ăn xong Minh Hiên sẽ phải đến công ty như mọi ngày nhưng lúc cô rửa chén xong vẫn thấy anh ngồi ở ngoài ghế sofa đợi mình.
Liêu Minh Hiên thấy cô bước ra ngoài phòng khách thì đưa tay ra khẽ bảo.
"Lại đây với anh."
Cô ngoan ngoãn đưa tay mình cho anh.
Người đàn ông ngay lập tức nắm lấy kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Ninh Thuần chưa kịp phản ứng gì đã bị hắn đóng chiếm môi mình.
Người đàn ông siết chặt cô vào trong lồng ngực mình, thuận thế mút sâu vào trong.
Cánh môi anh đào bị hắn quấn lấy chặt chẽ không chút kẽ hở.
Nụ hôn của Minh Hiên vẫn luôn mãnh liệt như thế, chạm đến trái tim nhỏ bé cô.
Rất lâu sau anh mới luyến tiếc rời bỏ môi cô.
Ninh Thuần hơi thở dồn dập vẫn chưa thể bình tĩnh.
Gò má ửng hồng ngập ngừng hỏi Minh Hiên.
"Anh không đến công ty sao?"
Người đàn ông nhếch khoé môi mình lên cao, cười đáp.
"Không.
Tối nay anh rảnh, muốn ở đây chơi với em một chút."
Ninh Thuần không nói gì chỉ ừm nhu thuần một tiếng.
Liêu Minh Hiên không kiềm lòng được nhét cô vào trong ngực mình.
Từ khi cô nói muốn hẹn hò với anh, mỗi ngày anh đều có cảm giác lâng lâng giống như đang ở trên thiên đường.
Mỗi giây mỗi phút đều chỉ muốn nhìn thấy cô.
Bất chợt điện thoại của Ninh Thuần ở trong túi rung lên thu hút sự chú ý của cô.
Lục Ninh Thuần vội nhích ra khỏi người anh, rút điện thoại của mình ra.
Liêu Minh Hiên có chút không vui nhìn động tác của cô.
Cô nhìn xuống màn hình điện thoại, trên đó hiện lên tên của người gọi đến.
Không ai khác mà là Lâm Dật Phi.
Bình thường cô sẽ bắt điện thoại ngay.
Nhưng hiện tại lại âm thầm ngó qua người đàn ông bên cạnh.
Tuy rằng nét mặt của Liêu Minh Hiên vẫn bình thường nhưng cô biết người đàn ông kia đang ghen cho mà xem.
Ninh Thuần vội vuốt ve gương mặt người đàn ông lại nhẹ nhàng nói.
"Là Dật Phi gọi, để em nghe điện thoại một lát nhé."
Liêu Minh Hiên không trả lời nhưng ánh mắt đã hoà hoãn hơn.
Cô ngồi bên cạnh anh, nhanh chóng bắt điện thoại.
"Ninh Thuần, ngày mai em rảnh không?"
"Làm gì vậy anh? Ngày mai em lại có hẹn rồi."
"Vậy à? Anh định hẹn em đi uống cà phê thôi.
Mà em có hẹn với ai vậy?"
Lâm Dật Phi có chút ngạc nhiên, tò mò hỏi.
Lục Ninh Thuần ngập ngừng không biết nên trả lời thế nào.
Lại nhìn qua người đàn ông bên cạnh đang chằm chằm nhìn mình, quyết định nói thật.
"Em có hẹn với Minh Hiên."
Đúng như cô dự đoán, Lâm Dật Phi vô cùng kinh ngạc mở miệng.
"Là phó tổng sao? Chẳng lẽ hai người đi hẹn hò?"
Cô có chút ngại ngùng thừa nhận.
"Ừm, em và anh ấy đang hẹn hò."
Lâm Dật Phi không ngờ đến câu trả lời của cô, có chút kích động.
"Uầy, em gái, vậy mà em dám giấu anh.
Lần trước còn nói gì mà hai người không hợp nữa chứ?" Anh bắt đầu chọc ghẹo cô.
Ninh Thuần hắng giọng một cái, cảm thấy tự xấu hổ, nhỏ giọng đáp.
"Em chỉ mới bắt đầu hẹn hò với Minh Hiên từ mấy ngày trước thôi mà."
Cô nói chuyện với Lâm Dật Phi thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Lại nhìn qua người đàn ông kia, khẽ quan sát sắc mặt anh.
"Anh không phải là giận rồi đấy chứ?"
Liêu Minh Hiên đúng là cảm thấy rất khó chịu khi có người đàn ông khác làm phiền cô.
"Giận."
Anh chỉ thấp giọng nhả ra một từ duy nhất.
Lục Ninh Thuần nhích vào lòng người đàn ông, vuốt ve lồng ngực rắn chắc của anh, nũng nịu nói.
"Em và Lâm Dật Phi chỉ là bạn bè thôi sao anh lại giận? Em cũng phải có một hai người bạn chứ, giống như anh cũng có bạn bè người thân của mình mà.".
Truyện Cung Đấu
Trái tim trong ngực Liêu Minh Hiên có chút tan ra, lặng lẽ cúi đầu hôn cô một cái.
Sau đó mới lên tiếng nói.
"Anh sẽ không cấm em gặp bạn bè mình nhưng đi đâu đều phải nói với anh."
Đây là sự nhường nhịn lớn nhất của Liêu Minh Hiên rồi.
Lục Ninh Thuần cũng hiểu anh bá đạo đến mức nào.
Anh không trói cô lại đã là mừng lắm rồi.
Người con gái hôn lên môi anh lần nữa, nở nụ cười xoa dịu.
"Em biết rồi.
Em hứa với anh."
***************
Trong một quán rượu sang trọng nhộn nhịp, một cô gái xinh đẹp đang ngồi uống rượu một mình.
Thỉnh thoảng quay sang cười đùa với người pha chế.
Một lúc sau, Thẩm Tử Vi nhìn thấy Vân Ni đang đẩy cửa bước vào, vẻ mặt ngay lập tức hào hứng.
"Vân Ni, cậu cuối cùng cũng chịu đến rồi.
Làm mình đợi nãy giờ."
Niên Vân Ni ngồi xuống quầy bar bên cạnh cô nàng, cảm thấy có lỗi nói.
"Xin lỗi cậu nhé, mình ra khỏi chỗ làm trễ quá."
"Không sao, mình cũng mới đến thôi."
Tử Vi rộng lượng đáp.
Cô nàng lại quay sang gọi thêm rượu cho cô.
Cũng đã lâu lắm rồi hai người mới lại uống rượu cùng nhau.
Vân Ni đã hứa với Tử Vi rằng hôm nay sẽ uống một trận ra trò với cô nàng.
Trước kia cô chỉ vờ như là một Lục Ninh Thuần tửu lượng yếu để lừa Liêu Thần Duệ mà thôi.
Thực ra, tửu lượng của cô cũng rất cao đó.
"Vô nào."
Hai người cạn ly cùng nhau nghe một tiếng keng thật lớn rồi đồng loạt uống sạch hết rượu trong ly.
Thẩm Tử Vi đặt ly rượu đã cạn xuống,