Niên Vân Ni thực sự phải nể sinh lực dồi dào của người đàn ông này.
Cả đêm hôm qua đã cùng cô điên cuồng vậy mà sáng sớm hôm nay vẫn tiếp tục chiến đấu không ngừng nghỉ.
Khi cô mở mắt tỉnh lại lần nữa đã là đầu giờ chiều.
Niên Vân Ni ngước mắt lên nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông đang nằm say ngủ kế bên mình.
Kể cả khi ngủ say cánh tay hắn vẫn quấn chặt lấy eo cô không muốn tách rời.
Cô tự hỏi mối quan hệ giữa cô và hắn bây giờ là gì chứ?
Hai người thực sự đã xác nhận tình cảm sao?
Trước đây Liêu Thần Duệ chỉ nói hắn muốn ở bên cạnh cô.
Mọi lời nói của hắn đều là ẩn ý chứ chưa từng có một câu xác nhận tình cảm trong lòng.
Thực ra Niên Vân Ni hiểu rõ để một người cao ngạo như Liêu Thần Duệ nói ra ba chữ sến sẩm ấy là một điều cực kỳ khó khăn với hắn.
Ngay cả bản thân cô cũng kiêu ngạo không dám nói.
...
...
Liêu Thần Duệ tỉnh lại sau trận hoan ái mãnh liệt cùng cô thì cảm thấy vô cùng thoả mãn, hạnh phúc.
Nhưng hắn chợt nhận ra người nằm cạnh mình đã biến mất.
Người đàn ông ngay lập tức nhíu mày, vội bật dậy lật chăn xuống giường.
Hắn nhanh chóng di chuyển xuống dưới lầu lại nghe thấy âm thanh lục đục trong nhà bếp.
Liêu Thần Duệ men theo âm thanh đi vào trong nhà bếp thì phát hiện Niên Vân Ni đang nấu ăn ở bên trong.
Cô chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của hắn, để lộ đôi chân thon dài trắng như tuyết phía bên dưới giống như đang khiêu khích đôi mắt người đàn ông.
Trong lòng ngực Liêu Thần Duệ có thứ gì đó tan ra.
Hắn âm thầm bước tới sau lưng người phụ nữ, vòng tay qua eo cô.
Niên Vân Ni đang đảo thịt bò trên chảo thì đột nhiên bị người phía sau ôm lấy.
Cô giật mình quay đầu mới phát hiện gương mặt anh tuấn quen thuộc.
"Anh dậy rồi à?"
Liêu Thần Duệ chỉ ừm một tiếng, dụi dụi đầu mũi vào cần cổ thiên nga, giọng khàn khàn cất lên.
"Sao dậy rồi mà không gọi anh?"
"Em thấy anh ngủ ngon quá nên không gọi.
Em định xuống tìm gì đó ăn."
Cô khẽ đáp.
Tay vẫn tiếp tục nêm nếp thức ăn.
Trong ngôi biệt thự rộng lớn giờ đây chỉ còn mình cô và hắn.
Cho nên có đói cũng phải tự thân vận động vào bếp.
"Nếu đói thì nói với anh để anh gọi người mang thức ăn đến.
Đừng làm gì cả, hôm nay cứ ở trên giường với anh là được rồi."
Người đàn ông ôm chặt lấy cô, hôn hôn xuống bờ vai trắng mịn.
Niên Vân Ni buồn cười nhìn qua hắn, vếnh vếnh miệng đáp.
"Ở trên giường với anh buồn chán lắm, em muốn kiếm chuyện khác làm."
Nghe thấy cô nói vậy, người đàn ông hơi nheo mắt lại.
Sau đó bất ngờ xoay người cô lại, bế bổng cô lên ngồi trên bàn bếp.
Niên Vân Ni ngạc nhiên chớp mắt nhìn hắn.
Liêu Thần Duệ xấn đến gần cô, ranh mãnh mở miệng.
"Nếu ở trên giường buồn chán vậy hay là chúng ta làm gì đó thú vị ngay tại đây đi."
Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn hôn lấy.
Hô hấp yếu ớt của người phụ nữ bị hắn chèn ép không thương tiếc.
"Ưm...!Không được..."
Niên Vân Ni muốn kháng nghị, đẩy hắn ra nhưng sức lực của người đàn ông thực sự hơn cô rất nhiều.
Sao hắn lại có thể dồi dào sinh lực đến như vậy được kia chứ.
Cả một đêm lăn qua lăn lại rồi trận hoan ái sáng nay nữa vẫn chưa thoả mãn được dục vọng kinh người của Liêu Thần Duệ.
"Anh...!Không thấy đói sao?"
Niên Vân Ni hơi đẩy đẩy hắn ra, gấp gáp hỏi.
Từ đêm hôm qua đến bây giờ đã là đầu giờ chiều, cô và hắn chưa bỏ cái gì vào bụng cả.
Đầu năm đầu tháng mà cả hai lại chỉ biết quấn lấy nhau trên giường thế này vậy cả năm nay sẽ thế nào đây.
"Anh đói."
Giọng người đàn ông trầm khàn đáp, nhưng động tác vẫn cực kỳ cuồng nhiệt.
Cô không chịu được, cuối cùng phải đưa ngón tay lên chặn môi người đàn ông lại.
"Vậy anh mau thả em ra, để em nấu ăn cho xong đã."
Liêu Thần Duệ lại ngậm ngón tay cô vào trong miệng hôn mút làm người phụ nữ kinh ngạc.
"Nhưng anh chỉ muốn ăn em thôi."
"Thần Duệ..."
Niên Vân Ni xấu hổ muốn rút ngón tay ra khỏi miệng hắn liền bị người đàn ông cắn cắn mấy cái.
"Nhưng mà em đói bụng lắm."
Cô vẻ mặt đáng thương than thở.
Người đàn ông cũng không muốn ép cô quá liền buông tay cô xuống.
Hắn vẫn không nhịn được hôn cô mấy cái mới chịu thả ra hoàn toàn.
"Được rồi, tạm thời tha cho em."
Hắn nhếch miệng nói.
Niên Vân Ni nhanh như chớp thoát khỏi vòng tay hắn quay trở lại bếp, đảo vội thức ăn trong chảo xém chút nữa là bị cháy.
Cô lại quay qua muốn đuổi hắn đi.
"Anh mau đi đánh răng rửa mặt đi, xong rồi là có thức ăn ngay."
Liêu Thần Duệ liền bước tới hôn lên má cô, thấp giọng đáp.
"Được."
**************
Những ngày đầu năm mới, cổng của ngôi dinh thự Niên gia người ra kẻ vào nườm nượp giống như đang có tiệc.
Người đến thăm đều là những kẻ có chức có quyền trong giới chính trị hoặc là những doanh nhân giàu có.
Họ đến để chúc tết Niên Vĩ Nhân và Niên Cảnh Lai.
Buổi sáng mùng hai, Liêu Thần Duệ trực tiếp lái xe đưa cô trở về Niên gia.
Sau khi nhìn thấy cô bước vào nhà hắn mới lái xe rời đi.
Cô nghĩ đây chưa phải thời điểm thích hợp để nói ra chuyện giữa cô và Thần Duệ cho gia đình cô biết.
Nếu cha cô biết được cô và Thần Duệ có tình cảm với nhau, ông ấy nhất định sẽ nổi trận lôi đình phản đối hai người.
Cha cô đương nhiên biết chuyện Liêu Thần Duệ là người chị cô đem lòng yêu.
Niên Vân Ni vừa bước vào đại sảnh thì đã bắt gặp hai, ba người đàn ông trung niên đang ra về.
Họ lần lượt là bộ trưởng bộ tư pháp, phó chánh án và tổng tham mưu trưởng.
Tất cả bọn họ đều là người từng được ông của cô nâng đỡ.
"Chúc mừng năm mới Niên tiểu thư, cháu vẫn khoẻ chứ?"
Bộ trưởng Ngô Kinh Thành chủ động chào hỏi cô.
Niên Vân Ni cũng lễ phép chào lại.
"Dạ vâng,