Tết nguyên đán diễn ra rất nhanh chóng, quay đi quay lại cũng đã hết tết.
Tất cả mọi người lại quay về với những ngày làm việc bình thường.
Niên Vân Ni cũng trở về với tổ chức Papillon của mình, tiếp tục những nghiên cứu còn đang dang dở.
Cô vẫn như mọi ngày vùi mình trong phòng nghiên cứu.
Lúc cô ra khỏi phòng đã là 6 giờ chiều, vừa mở điện thoại lên thì đã có cuộc đến.
Niên Vân Ni nhìn cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, ánh mắt có chút trở nên mềm mại.
"Em nghe đây."
"Em đã xong việc chưa? Anh đến đón em.
Chúng ta đi ăn tối."
Liêu Thần Duệ ở đầu dây bên kia thấp giọng bảo.
Trong lòng cô như ngậm phải viên kẹo, vị ngọt cứ thế lan ra.
"Em xong việc rồi.
Anh đến đi, em chờ."
...
...
Tài xế lái xe đưa Liêu Thần Duệ đến trước trụ sở của tổ chức Papillon.
Đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này.
Không bao lâu thì Niên Vân Ni xuất hiện, dưới bóng hoàng hôn chiều tà cô vẫn xinh đẹp rực rỡ như một mặt trời sớm mai.
Người tài xế đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài cung kính mở cửa phía sau xe cho cô.
"Mời Niên tiểu thư."
Cô gật đầu cám ơn ông ta một tiếng rồi ngồi vào trong xe.
Bên trong xe, Liêu Thần Duệ đã ngồi đợi cô từ lúc nào.
Vừa nhìn thấy cô, hắn đã nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn.
"Lái xe đi."
Liêu Thần Duệ ra lệnh cho tài xế phía trước sau đó bấm nút bên cạnh ghế ngồi.
Ngay lập tức một tấm vách ngăn tự động nhô lên chia cắt giữa khoang phía trước và khoang phía sau.
Với tấm vách ngăn này người ngồi phía trước sẽ không nghe được bất cứ âm thanh nào từ phía sau.
"Anh đặt nhà hàng rồi sao?"
Niên Vân Ni nhìn qua người đàn ông tò mò hỏi.
Nhưng một giây sau bóng đen đã ập đến, cánh môi hồng đỏ của cô đã hoàn toàn bị Liêu Thần Duệ chiếm giữ.
"Ưm...!Thần Duệ..."
Cô vội vàng chống cự sự cuồng nhiệt của hắn.
Cái tên đàn ông này thật là...!
Từ sau khi cô nói trong lòng mình có hắn.
Mỗi lần gặp mặt cô, Liêu Thần Duệ đều giống như con sói muốn nuốt sạch cô vào bụng.
Sau một hồi nhai nuốt môi cô thoả thích, người đàn ông mới chịu luyến tiếc tha cho đôi môi đã sớm bị hắn dày vò đến ửng đỏ.
Giọng người đàn ông khàn khàn cất lên.
"Thật muốn trói em vào trong người để có thể mang em đi theo anh cả ngày lẫn đêm."
Niên Vân Ni mím mím môi nhỏ, ngón tay chọt chọt vô ngực hắn.
"Không được nha, em còn có công việc của mình nữa.
Buổi tối cũng phải về Venus nghỉ ngơi.
Em còn lâu mới thèm theo anh."
Vẻ mặt người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo, giọng nói còn mang theo sự trêu chọc.
Liêu Thần Duệ không nhịn được chụp lấy ngón tay cô, cau chặt đôi lông mày anh tuấn lại.
Người đàn ông thấp giọng đề nghị.
"Ni Ni, dọn đến sống cùng anh đi."
Mấy hôm nay tối nào hẹn hò cùng nhau xong cô không trở về trụ sở của Papillon thì cũng về lại biệt phủ Venus.
Dù hắn đã dụ dỗ cô về Bạch Lâm qua đêm vài lần nhưng Niên Vân Ni luôn tìm cách né tránh.
Niên Vân Ni nghe thấy lời đề nghị từ hắn thì có phần trầm tư.
Vài giây sau, cô ngước nhìn gương mặt anh tuấn đang chậm rãi chờ đợi mình, khẽ rướn tới hôn lên môi hắn một cái, thản nhiên đáp.
"Không đâu."
Người đàn ông ngay lập tức kinh ngạc, lại tiếp tục nhíu chặt lông mày tạo thành một nếp nhăn giữa trán.
Liêu Thần Duệ vội vàng ôm cô vào lòng, không kiềm chế được phải hỏi lý do.
"Tại sao lại không?"
"Vậy thì tại sao em lại cần phải dọn đến sống cùng anh?"
Cô tự dưng hỏi ngược lại hắn.
"Chẳng phải như vậy sẽ thuận tiện hơn sao?"
Hắn cúi đầu nhìn cô, giơ cao khoé miệng hỏi.
Niên Vân Ni nghiêng đầu, cao giọng hỏi.
"Là thuận tiện cho anh hay cho em?"
"Là thuận tiện cho cả hai chúng ta.
Chúng ta sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn, em không muốn ư?"
Người đàn ông khoá chặt cô vào trong lòng, chậm rãi quan sát nét mặt của cô.
Hiện tại, đối với hắn không có gì quan trọng hơn việc hiểu rõ được lòng cô.
Đây là việc đầu tiên và cũng là việc duy nhất trên thế giới này làm khó được Liêu Thần Duệ.
Muốn dò tìm trái tim Niên Vân Ni giống như mò kim đáy bể vậy.
Mặc dù chính miệng Vân Ni đã thừa nhận trong lòng cô có hắn, vậy mà hắn vẫn không cảm thấy an tâm.
"Không phải là em không muốn."
Niên Vân Ni cụp mắt, lại rơi vào trạng thái trầm mặc.
Liêu Thần Duệ liền nâng cằm cô lên, không để cô trốn tránh mình.
Hắn tì đầu mình vào vầng trán thanh tú của cô, nhấn mạnh giọng điệu.
"Vậy thì dọn đến Bạch Lâm ở với anh đi."
Con ngươi đen láy sắc bén khoá chặt trên gương mặt xinh đẹp của Niên Vân Ni, liên tục đốc thúc cô phải cho hắn một câu trả lời thích đáng.
Nhưng cô vẫn lạnh nhạt đáp.
"Không được."
Lần này Liêu Thần Duệ thực sự không thể hiểu được, khẩn trương nắm lấy hai vai của cô truy hỏi.
"Tại sao?"
Niên Vân Ni lại im lặng một lúc lâu rồi mới ngước lên nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, hỏi hắn một câu mang đầy sự băn khoăn trong lòng.
"Chúng ta là mối quan hệ gì mà phải sống cùng nhau chứ?"
Cô vừa dứt lời, ánh mắt của người đàn ông đột nhiên khựng lại.
Niên Vân Ni và hắn chưa từng nói mình là gì của đối phương cả.
Liêu Thần Duệ bất chợt ôm chặt lấy cô lần nữa, giọng nói cũng trầm đi rất nhiều.
"Ni Ni, em thật là..."
Hắn ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp.
Lần này giọng nói vang lên vô cùng chắc chắn dành cho cô.
"Em là người phụ nữ anh yêu.
Như vậy chưa đủ sao?"
Lần này Niên Vân Ni mở to mắt nhìn hắn.
Cảm xúc ấm áp dạt dào tuôn ra trong lòng ngực.
Liêu Thần Duệ không nhịn được lại cúi xuống ngậm chặt môi cô.
Hương thơm nam tính có mùi gỗ nhàn nhạt quấn quýt cùng hô hấp của cô không muốn rời bỏ.
Người đàn ông dịu dàng mút xuống cánh môi anh đào nhỏ nhắn.
Cô cũng vòng tay qua cổ Liêu Thần Duệ để hắn thuận tiện chiếm dụng môi mình.
Khuôn miệng nhỏ bị hắn đưa lưỡi vào khuấy đảo đủ kiểu, tìm kiếm chiếc lưỡi đinh hương ma sát liên tục.
Hai đôi môi ma sát khăng khít, cứ dính lấy nhau không một kẽ hở.
Một lúc lâu sau, người đàn ông mới chịu buông tha cho cô.
Niên Vân Ni hơi thở dồn dập muốn ngả vào lòng hắn.
Liêu Thần Duệ nghiêng đầu cắn cắn vành tai tinh xảo, thổi khí nóng bên tai cô.
"Rốt cuộc em có chịu dọn đến với anh không hả?"
Lần này giọng nói của hắn mang theo chút đe doạ, bàn tay hư hỏng bên dưới còn nhéo nhéo mông cô.
Niên Vân Ni xấu hổ muốn thoát khỏi ma trảo của hắn, có chút kháng nghị.
"Đừng mà..."
Cô vội đẩy hắn ra.
Lần này Niên Vân Ni không trả lời là "Không" nhưng cô vẫn khoanh tay trước ngực, làm kiêu đáp.
"Nhưng em bận lắm, không có thời gian dọn nhà đâu."
Ánh mắt của Liêu Thần Duệ loé lên tia sáng, ngay lập tức kéo cô vào lòng lần nữa, cong môi nói.
"Em không cần làm gì hết, cứ để đó cho anh.
Ngày mai em chỉ cần từ chỗ làm về thẳng Bạch Lâm là được."
Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng hiếm có của người đàn ông, Niên Vân Ni cũng không muốn chọc ghẹo thêm nên tiến đến hôn lên má hắn, dịu dàng đáp một tiếng.
"Được rồi.
Vậy ngày mai em sẽ về Bạch Lâm.
**********
Liêu Thần Duệ đã đặt bàn trước tại một nhà hàng năm sao nằm trong toà nhà cao nhất cả nước, để hai người có thể vừa thưởng thức bữa tối lại vừa nhìn ngắm quang cảnh toàn thành phố về đêm.
Dưới ánh nến lãng mạn cùng với âm nhạc du dương trong không gian sang trọng, Liêu Thần Duệ ngồi bên cạnh cô dùng bữa tối.
Vốn dĩ chỗ ngồi của hắn là ở đối diện nhưng hắn lại kéo ghế đến kế bên cô ngồi.
Vốn dĩ cả hai đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên ghế ngồi còn trống ở phía đối diện bị ai đó kéo ra.
Niên Vân Ni ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy Nhiếp Vũ Yên từ đâu xuất hiện thản nhiên ngồi xuống bàn cùng hai người.
"Vũ Yên, sao cậu lại ở đây?"
Cô không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Liêu Thần Duệ ngồi bên cạnh cô có chút cau mày.
Tuy chưa từng gặp mặt trực tiếp nhưng hắn nhận ra người phụ nữ đối diện là ai.
Hắn đã từng nhìn thấy Nhiếp Vũ Yên trên các tạp chí và cũng từng trông thấy qua cô nàng ở buổi tiệc giáng sinh lần trước.
Liêu Thần Duệ biết Nhiếp Vũ Yên là bạn thân của cô.
Nhiếp Vũ Yên