Qua tết là ngày khai trương phòng tranh mới của Trình Bách Niên.
Phòng tranh trước đó của anh đã cũ nên anh muốn đập hết và thiết kế mới lại tất cả.
Bách Niên đã mời rất nhiều vị khách quý có tiếng tăm trong giới nghệ thuật đến để tham dự lễ khai trương phòng tranh mới của mình.
Trình Bách Niên là người buôn tranh có tiếng trong giới hơn nữa anh còn sinh ra từ trong một gia đình có dòng máu nghệ thuật nổi tiếng.
Cha anh là giám đốc bảo tàng nghệ thuật ở Pháp.
Còn mẹ anh là nghệ nhân điêu khắc.
Cho nên quan hệ của anh ở trong giới vô cùng rộng rãi.
Buổi chiều hôm nay, Trình Bách Niên bận rộn trong phòng tranh đón tiếp các khách mời.
Thỉnh thoảng anh lại nhìn ra cửa ngóng chờ một người nào đó.
Không bao lâu thì Niên Vân Ni đã xuất hiện ngay tại phòng tranh.
Tuy hôm nay khá bận rộn nhưng cô vẫn sắp xếp thời gian tranh thủ đến đây tham dự lễ khai trương phòng tranh mới của Trình Bách Niên.
Với lại chiều hôm nay Liêu Thần Duệ có cuộc họp quan trọng không đến đón cô được nên Vân Ni có một khoảng thời gian rảnh rỗi làm những gì mình thích.
Vừa nhìn thấy cô, Trình Bách Niên đã bước tới giọng cao cao hỏi.
"Niên tiểu thư đến trễ.
Tôi còn tưởng cô không đến?"
Niên Vân Ni nhún vai, cong miệng đáp.
"Không phải tôi đã đến rồi sao? Trình thiếu gia dạo này khó tính quá đó."
Anh ta cười cười nhìn người phụ nữ đối diện mình, ân cần hỏi.
"Uống gì nhé? Rượu vang hay nước ép?"
"Anh biết mà, đâu cần hỏi tôi chứ."
Mối quan hệ của hai người tới nay cũng đã gần 20 năm.
Chỉ cần nháy mắt một cái đã biết đối phương muốn gì.
Trình Bách Niên ngay lập tức gọi phục vụ đang bưng một mâm rượu vang tới trước mặt cô.
Niên Vân Ni liền cầm lấy một ly rượu vang vàng óng ánh, nhấp một ngụm thử trong miệng.
"Rượu ngon đấy."
Cô khẽ khen ngợi một tiếng.
"Có Niên tiểu thư đến đương nhiên tôi phải chọn rượu ngon rồi."
Trình Bách Niên hào hứng đáp.
"Muốn đi xem một vòng phòng tranh mới của tôi không?"
Anh lại hỏi cô.
Cô nhanh miệng cười đáp.
"Đương nhiên là có.
Phiền Trình thiếu gia dẫn tôi đi vậy."
Trước lời đòi hỏi của cô, Trình Bách Niên cũng rất vui vẻ đáp ứng, chìa tay ra về phía trước.
"Niên tiểu thư, mời."
...
...
Sau khi được Trình Bách Niên đích thân đưa đi tham quan một vòng.
Niên Vân Ni khẽ gật gù.
"Thiết kế phòng tranh của anh lần này cũng độc đáo thật đó."
Phòng tranh được thiết kế theo một hình xoắn ốc, đi dần lên cao.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy một phòng tranh có thiết kế đặc biệt như vậy.
Xem ra Trình Bách Niên đã bỏ vào không ít công sức.
"Lát nữa sẽ có phiên đấu giá tranh, cô có muốn tham gia không?"
Trình Bách Niên đút hai tay vào túi quần, đứng dựa vào tường hỏi cô.
Niên Vân Ni đang chăm chú ngắm một bức tranh trên tường thì nghe người bên cạnh hỏi, có chút bất ngờ.
Cô hơi suy tư, vài giây sau mới lên tiếng.
"Chắc là không được.
Tôi phải về rồi."
Người đàn ông hơi ngạc nhiên đứng thẳng người lại.
"Sao vậy? Cô bận công việc sao?"
"Tôi có hẹn rồi."
Thần Duệ nói với cô 8 giờ sẽ về nhà, bảo cô hãy về Bạch Lâm trước.
Tất cả đồ đạc cần thiết của cô đã được hắn chuyển từ Venus về Bạch Lâm.
Niên Vân Ni chỉ cần đến ở thôi, không cần phải làm gì cả.
Tuy rằng hôm nay sẽ hơi trễ nhưng cô vẫn muốn về đợi hắn cùng ăn tối.
"Là hẹn với ai vậy?"
Trình Bách Niên khi không cảm thấy hiếu kỳ.
Cô ngước mắt nhìn anh ta, ngừng lại khoảng hai giây mới trả lời.
"Tôi có hẹn với Thần Duệ."
"Thần Duệ? Sao cô lại có hẹn với hắn ta? Tôi tưởng cô đã nói sẽ không gặp lại hắn ta nữa."
Người đàn ông vừa sửng sốt lại vừa không vui hỏi.
Niên Vân Ni biết chính bản thân mình đã nói như vậy.
Cho nên bây giờ cô đang bị nghiệp quật đây.
Cô khẽ hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn Bách Niên mở miệng.
"Tôi không muốn trốn tránh trái tim mình nữa.
Thần Duệ cũng vậy.
Chúng tôi hiện tại đang ở bên cạnh nhau."
Trình Bách Niên không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Anh tiến lên một bước, lớn tiếng nói.
"Vân Ni, như vậy không được.
Cô không thể cùng người đàn ông đó được.
Hắn ta đã từng làm cô bị thương đó!"
Đột nhiên anh ta lớn tiếng như vậy khiến Vân Ni có chút ngạc nhiên nhưng người phụ nữ chỉ thấp giọng đáp.
"Chuyện đó cũng có một phần lỗi của tôi.
Tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Chỉ là cuối cùng tôi vẫn quyết định ở bên cạnh anh ấy."
"Không."
Trình Bách Niên đột nhiên nắm lấy cánh tay người phụ nữ, trong giọng nói mang theo chút giận dữ.
"Vân Ni, đây đâu phải là em.
Từ trước đến nay, em không phải loại phụ nữ có thể dễ dàng bị khuất phục bởi một người đàn ông như vậy."
Lực bàn tay của Trình Bách Niên làm cô đau, Vân Ni liền khó chịu gạt tay anh ta ra.
"Đó không phải là khuất phục.
Đó là tình yêu.
Bách Niên, anh không hiểu hay sao?"
Người đàn ông lại tiến tới nắm lấy hai vai cô.
"Không, tôi không hiểu.
Tình yêu ư? Từ trước đến nay, em đâu cần đến thứ đó Vân Ni."
Đáy mắt Trình Bách Niên nổi lên một trận sóng ào ạt.
Niên Vân Ni nhìn vẻ nóng nảy của người đàn ông, ngược lại trở nên điềm tĩnh lạ thường.
"Không phải tôi không cần.
Mà là trước đây tôi chưa gặp đúng người."
Ánh mắt của Trình Bách Niên bị hoàn toàn ngưng đọng lại.
Lời nói của cô giống như một gáo nước lạnh tạt vào mặt anh.
Anh đã có một khoảng thời gian dùng hết tâm tư của mình theo đuổi cô nhưng chưa từng được cô đáp lại.
Vậy mà Liêu Thần Duệ chỉ mất có vài tháng đã có được trái tim cô.
Anh thật sự không cam tâm.
Hai bàn tay anh buông lỏng vai của cô ra.
Sắc mặt của người đàn ông đột nhiên trở nên lạnh lùng.
"Nhưng tôi không muốn em yêu hắn."
Niên Vân Ni chậm rãi ngước nhìn người đàn ông, lạnh nhạt lên tiếng.
"Yêu ai là quyết định của riêng bản thân tôi.
Anh cũng hiểu con người tôi kia mà.
Khi tôi đã quyết định việc gì thì bất cứ ai cũng không thể cản tôi lại."
Trình Bách Niên hạ thấp tầm mắt, lặng thinh thả cô ra.
Anh biết mình không có đủ sức chiếm lấy trái tim cô.
Nhưng anh lại ích kỷ không muốn cô yêu người đàn ông khác.
***************
Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc ngôi biệt thự Bạch Lâm xa hoa chìm vào yên tĩnh.
Niên Vân Ni đứng bên cạnh ô cửa sổ quen thuộc nhìn ngắm bầu trời đầy sao.
Đã lâu rồi cô mới bước chân về Bạch Lâm, mọi thứ vẫn y như cũ, chỉ có trái tim cô là đã khác.
Quản gia Hạ và người hầu trong nhà ai cũng đón chào cô trở về khiến cô cảm thấy rất thân thuộc.
Người đàn ông chậm rãi bước ra khỏi nhà tắm, trên người chỉ quấn mỗi khăn lông màu đen bên dưới để lộ nửa thân trên rắn chắc hoàn hảo như pho tượng điêu khắc.
Mái tóc đen nhánh còn ướt rũ rượi trên gương mặt anh tuấn mê người.
Liêu Thần Duệ vừa lấy khăn lau khô tóc vừa đưa mắt tìm kiếm thân ảnh xinh đẹp.
Bất giác tầm mắt hắn dừng lại ngay chỗ cửa sổ.
Niên Vân Ni trong chiếc đầm ngủ bằng lụa màu trắng vừa thanh khiết nhưng cũng vừa quyến rũ mê hồn, đang đứng ngây ngốc bên cửa sổ.
Người đàn ông nhanh chóng để khăn lau sang một bên tiến gần lại chỗ cô.
Niên Vân Ni có thể nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông.
Cô không vội quay lưng lại vì cô đã thừa biết đó là ai.
Rất nhanh cánh tay to lớn quen thuộc ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô.
Mùi hương gỗ nhàn nhạt mon men bò đến hô hấp người phụ nữ khiến tâm tình của cô cảm thấy bình an.
"Đang nghĩ gì mà ngẩn người ra như vậy?"
Giọng người đàn ông êm ái như một bản nhạc du dương chui vào thính giác của cô.
Cô nhìn lên bầu trời phía bên ngoài, nhỏ nhẹ đáp.
"Em chỉ là đang nghĩ bầu trời đêm nay thật nhiều sao mà thôi."
Liêu Thần Duệ cũng không hỏi thêm gì nữa, khẽ