Chẳng mấy chốc mà hạ đến xuân qua thu lại về, ngoảnh đi ngoảnh lại trong một cái chớp mắt, Lạc An đã bất tri bất giác rời xa Phi Vũ hơn nửa năm.
Trong nửa năm qua, ngoại trừ khoảng thời gian ngồi ngẩn người nhớ Lạc An thì cuộc sống của Phi Vũ cũng khá tốt.
Mặc dù việc ôn luyện khiến anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi thế nhưng cũng nhờ vậy mà anh có thể danh chính ngôn thuận đến ăn bám cả tuần ở nhà Lạc An.
Phi Vũ và Lạc An lớn lên bên nhau, Phi Vũ đã không còn mẹ, bố cũng chẳng quan tâm.
Vậy nên so với một Lạc An ngoan ngoãn nghe lời, Ngô Lệ lại càng yêu thương một Phi Vũ ngoài lạnh trong nóng này hơn.
Vì thế mà khi nhìn thấy anh học nhiều đến mức gầy đi mất ba lạng, Ngô Lệ đã lo lắng đến mức suýt thì bật khóc.
Trong tương lai không xa, mỗi lần đem chuyện này ra kể, vẻ mặt Phi Vũ lại đắc ý đến mức tưởng như có thể vỗ cánh phi thiên khiến Lạc An thật chẳng biết nên khóc hay là nên cười.
Yêu thương con rể còn hơn cả con trai ruột, thử hỏi trên đời này có thể có được mấy người?
Phi Vũ ăn ở nhà Lạc An, uống ở nhà Lạc An, ngủ nghỉ tắm rửa học hành gì đó toàn bộ đều làm ở nhà Lạc An.
Ban ngày đi học về hôm nào anh cũng đều vào bếp giúp Ngô Lệ nấu cơm khiến trù nghệ vốn dĩ chỉ dừng lại ở nấu mỳ gói đã tăng lên không ít.
Buổi tối sau khi vắt kiệt chất xám của bản thân, anh sẽ xuống phòng khách cùng Trương Khang xem một bộ phim điện ảnh hay nói về một vài vấn đề mà chỉ có đàn ông biết với nhau, trước khi đi ngủ anh sẽ lấy ra những tấm ảnh kỷ niệm giữa hai người dưới gầm giường xem đi xem lại hết một lượt rồi ngồi bật cười khúc khích.
Phi Vũ và Lạc An vẫn thường xuyên nói chuyện qua facetime, nội dung hầu như chẳng có gì đặc biệt, chủ yếu toàn là trêu ghẹo, cãi cọ và tranh luận.
Nội dung nhàm chán không có gì đặc biệt nhưng lại khiến cho hai con người cách nhau đến nửa vòng Trái Đất vô cùng vui vẻ.
Cuộc sống không có Lạc An ở bên cạnh của Phi Vũ cứ thế diễn ra, bất tri bất giác lại trôi qua thêm vài tháng nữa.
Ở bên kia địa cầu, Lạc An đã bắt đầu bước vào năm học, thực hiện nhiệm vụ của một trao đổi sinh.
Thực ra trong những ngày tháng dùng để "thích nghi" kia, cậu đã chuyên tâm đọc hết cuốn giáo trình dày cộp mà Jeremy đã giúp cậu photo.
Lạc An biết, cho dù cậu có chăm chỉ chuẩn bị thêm vài bài luận văn đi chăng nữa thì thời gian trao đổi cũng không thể rút ngắn lại được.
Thế nhưng cậu vẫn không nhịn được mà soạn ra vài bài luận để thoả mãn sự thôi thúc khó hiểu từ sâu trong tâm trí.
Sau khi ấn dấu chấm kết thúc bài luận văn thứ sáu, Lạc An đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những áng mây trôi nổi được nhuộm đỏ màu tà dương rực rỡ.
Mới trôi qua chín trên mười tám tháng mà thôi.
Bước vào căn phòng hiện hữu sự u buồn khó hiểu, lời mời đi ăn của Jeremy mới tới đầu môi liền thức thời trôi xuống.
Cậu nhìn thân ảnh cô đơn chìm một nửa trong bóng tối kia, bàn tay lập tức hướng về nơi có công tắc điện.
"Đừng bật điện!" Lạc An đột nhiên nói.
Jeremy buông tay, đến cạnh giường Lạc An, cười hỏi:
"Nhớ nhà rồi à?"
Lạc An khẽ nhếch môi, "Nhớ, đương nhiên là nhớ chứ! Nhớ từ chín tháng trước rồi." Ngừng một chút, cậu nói, "Này Jeremy, cậu nói xem, có phải thời gian rất giống những đám mây không? Lúc nào cũng lững thững lững thững trôi, thế nhưng lúc ngoảnh đầu nhìn lại, hoá ra là đã đi được cả một chặng dài thật dài rồi."
Jeremy đột nhiên bật cười rồi ngẩng đầu thở hắt ra một hơi, "Tôi và Kiên chia tay cũng đã gần tám tháng rồi.
Giờ nghĩ lại, dường như lời chia tay kia mới chỉ thoát ra khỏi miệng tôi ngày hôm qua mà thôi."
"Cậu có nhớ anh ấy không?" Lạc An chăm chú nhìn biểu cảm trên mặt Jeremy, hỏi.
Jeremy nháy mắt tinh nghịch đáp, "Nhớ, đương nhiên