Bên cạnh ô cửa sổ còn vương đọng vài hạt nước sau mưa, Lạc An phiền não ngồi chống cằm đưa mắt nhìn giàn hoa giấy mang sắc màu nhẹ nhàng nhưng vô cùng nổi bật trong khung cảnh có vài phần ảm đạm xám xịt, thở dài thườn thượt.
Đúng lúc ấy, đỉnh đầu cậu đột nhiên phải chịu một lực tác dụng nho nhỏ, đồng thời một giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười nhàn nhạt vang lên:
"Sao thế? Nhớ nước Mỹ à?"
Lạc An ngẩng đầu lừ mắt nhìn, cáu kỉnh đáp, "Nói năng lung tung! Nơi nào có thể sánh bằng ở nhà được cơ chứ?"
"Vậy thì đại nhân, ngài nói xem, tại sao ngài thở dài phiền muộn như thế?" Phi Vũ vừa cười vừa đưa dĩa xiên hoa quả đến bên miệng Lạc An, trong ánh mắt tràn ngập vẻ ôn nhu mang theo vài phần tiếu ý.
Lần đầu tiên trong đời Lạc An không bị mê hoặc đến mức ngây ngốc nhìn chằm chằm ánh mắt người kia.
Giận dỗi há miệng mạnh bạo đoạt miếng dưa chẳng cần tranh giành cũng vẫn là của cậu, Lạc An trừng mắt nói:
"Cậu nói xem tại sao? Tớ hỏi cậu, rốt cuộc trong khoảng thời gian tớ xa nhà, cậu ở nhà tớ đã làm cái gì?"
Phi Vũ nghiêng đầu lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, "Học nấu ăn, ôn luyện, học cách giặt quần áo, học cách dọn nhà nữa."
"Chỉ vậy thôi?" Lạc An nheo mắt nghi ngờ hỏi.
Phi Vũ gật đầu khẳng định, "Chỉ vậy thôi."
"Vậy thì tại sao..."
Nói đến đây Lạc An đột nhiên im lặng, khẽ cắn môi không nói thêm lời nào nữa, đôi mắt trừng trừng nhìn Phi Vũ đầy tức giận.
Cậu không thèm khách khí mà thô bạo đẩy anh ra khỏi phòng khiến Phi Vũ ngơ ngơ ngác ngác chẳng biết phải làm sao chỉ có thể đứng trân trối nhìn Lạc An mạnh mẽ đóng sập cửa phòng.
Phi Vũ gãi gãi đầu, nghĩ đi nghĩ lại nghĩ đủ mọi kiểu, vạch ra đủ các loại trường hợp có thể mà vẫn không nghĩ ra lý do khiến Lạc An tức giận.
Đánh bạo gõ cửa hai tiếng, anh nhẹ giọng nói:
"Đại nhân, cho tớ xin lỗi được không? Mở cửa cho tớ đi, cậu thế này có phải là tối nay muốn đuổi tớ ra sofa ngủ không? Mấy hôm nay mưa nhiều trời lạnh, cậu nỡ nhìn tớ ngủ ngoài sofa thật đấy à?"
Lạc An vốn đang ngồi trên giường ôm gối xụ mặt giận dỗi, thế nhưng sau đó lại tưởng tượng đến viễn cảnh Phi Vũ cả người nằm co ro trằn trọc khó ngủ trên sofa, tâm tình thoáng dao động.
Cậu đứng dậy tiến về phía cánh cửa đóng chặt, hít sâu một hơi bình ổn lại tâm trạng, thôi thì mở cửa đã, chuyện kia để sau nói cũng được mà.
Nhưng ngay khi bàn tay cậu vừa đặt lên nắm chốt cửa, thanh âm ôn nhu của Phi Vũ tiếp tục vang lên:
"An này, tớ nghe một người trong câu lạc bộ Tiếng Anh nói, mỗi khi thấy đối phương tức giận cáu kỉnh không có lý do thì có khả năng cao là do cái gọi là "ngày khó ở".
Bụng cậu có đau lắm không? Cả lưng nữa.
Lát xuống ăn cơm tớ sẽ rót sẵn cho cậu một cốc nước ấm.
À mà, hôm nay nhà mình không có đồ xào.
Cậu ta nói, vào "ngày khó ở" thì không được ăn đồ dầu mỡ với đồ cay nóng.
Còn nữa, nếu cậu muốn tớ sẽ chà nóng tay rồi áp lên bụng cậu, được không? Vậy nên An, mở cửa cho tớ đi."
Lạc An ở phía bên kia cánh cửa tức đến nỗi cả cơ thể đều không tự chủ được mà run rẩy.
Cậu cầm cái gối dùng hết sức bình sinh đập mạnh lên cánh cửa, phẫn nộ gào lên:
"Hà Phi Vũ, cậu nói đủ chưa? Đi chết đi! Ông đây là đàn ông."
Trương Khang cùng Ngô Lệ vốn đang xem phim ở phòng khách, nghe thấy tiếng gào thét cách ba dãy nhà vẫn có thể nghe rõ của Lạc An liền khó hiểu nhìn nhau một cái rồi sau đó vội vã chạy lên phòng cậu.
Thấy Phi Vũ đang đứng ngốc nhìn chằm chằm cánh cửa vừa phải chịu lực mà rung lên, Ngô Lệ hỏi:
"Vũ, con với An cãi nhau à?"
Phi Vũ ngơ ngác nhìn cánh cửa rồi lại nhìn Trương Khang, cuối cùng là nhìn Ngô Lệ, ủ rũ đáp:
"Bọn con không có cãi nhau.
Chỉ là An tự nhiên tức giận, con sợ là do..."
Lời còn chưa nói hết, Lạc An trong phòng lại cao giọng rống:
"Mẹ nó, Hà Phi Vũ, cậu nói ra một chữ thử xem." Kèm theo đó là một tiếng "Bụp" mạnh mẽ.
Phi Vũ nhìn đôi vợ chồng đang mắt to hỏi mắt nhỏ, rầu rĩ nói, "Con thấy vật thể vừa đập vào cửa có khả năng cao là gối của con lắm.
Nhà mình còn gối không cô, tối nay con định ngủ tạm ở sofa."
Ngô Lệ nắm lấy tay Phi Vũ, nhẹ nhàng nói:
"Vũ con đừng để bụng thằng bé An nó không hiểu chuyện.
Lớn rồi mà vẫn như trẻ con ấy."
Ánh mắt Phi Vũ lại càng bi thương hơn, giọng hạ thấp xuống thêm một tone, "Nhưng mà cô, từ trước đến nay chưa bao giờ An đối với con như thế cả.
Con nghĩ mãi nhưng vẫn không nghĩ ra nguyên nhân khiến cậu ấy nổi giận đến mức này.
Đây là, liệu có phải An chán ghét con rồi không?"
Ngô Lệ yêu thương Phi Vũ như vậy, đương nhiên bà làm sao nỡ nhìn anh phải chịu uất ức.
Tức giận đập cửa phòng Lạc An ba cái, bà rống lớn:
"Trương Lạc An, con ra đây nói rõ mọi chuyện cho mẹ.
Không ra thì đừng ăn cơm nữa!"
Trương Khang đứng bên cạnh đưa tay giữ vai Ngô Lệ lại để tránh trường hợp bà nộ khí tăng cao trực tiếp đạp cửa xông vào.
Trong lòng thầm tính toán, cửa gỗ bây giờ hình như lại tăng giá rồi.
Từ trong phòng truyền ra tiếng Lạc An hét lớn, "Còn muốn con nói rõ? Không phải tất cả là tại mẹ à? Mẹ đi mà yêu thương bảo bối của mẹ đi.
Thật không ngờ đến cả con trai mà mẹ cũng có thể bán đứng!"
Nghe Lạc An hỗn xược nạt nộ, Ngô Lệ không những không giận mà còn cười khiến Phi Vũ cùng Trương Khang nhìn nhau đầy hoang mang, tình huống này....
Ngô Lệ vỗ vai Phi Vũ rồi kéo tay anh xuống tầng, vui vẻ nói:
"Con ngoan, cứ mặc kệ cái thằng bé không biết tốt xấu kia đi.
Chúng ta đi ăn.
Lát nữa khi nào đói nó sẽ tự nhiên mò ra thôi!"
Phi Vũ cười nhẹ đáp lại một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn cánh cửa phòng đang dần khuất sau cầu thang.
Trong khi đó, ở trong phòng, Lạc An ngồi trên giường tay vò xéo gối ôm, cắn răng cắn lợi nói:
"Đồ rùa già chết tiệt, đến cả với mẹ mình mà cũng dám dùng mỹ nam kế."
☆彡
"Đại nhân, ngoan nào! Mở cửa đi, tớ mang đồ ăn lên cho cậu này, tất cả đã được đun nóng lại rồi."
Đây đã là lần thứ tư Phi Vũ đứng trước cửa phòng Lạc An nói đi nói lại những câu này.
Mặc dù Ngô Lệ bảo anh đừng lo, bữa tối ăn hay không cũng chẳng quan trọng nhưng Phi Vũ vẫn là không thể bỏ mặc không quan tâm đến Lạc An được.
Đương nhiên cả bốn lần anh khuyên thì cả bốn lần cậu đều lạnh lùng đáp lại anh chỉ vỏn vẹn có vài chữ, "Cậu đi mà ăn!"
"Được, tớ ngồi ở phòng ăn đợi cậu.
Cậu không ăn cũng không sao, tớ vẫn sẽ chờ cậu cho đến khi nào cậu chịu ăn mới thôi."
Nghe tiếng bước chân của Phi Vũ xa dần, Lạc An ngồi trên giường cau mày nghĩ, tên ngốc này không phải định chờ đến đêm thật đấy chứ?!
Lạc An nằm trên giường khó chịu trở mình, ánh mắt không tự chủ được thường xuyên "vô tình" liếc nhìn đồng hồ.
Khi kim phút và kim giây gần như trùng nhau ở số mười hai, cậu không nhịn được mà tung chăn rời giường chạy xuống tầng.
Đứng ở cuối cầu thang thấy phòng ăn vẫn còn sáng đèn, trái tim Lạc An khó chịu đập thịch mạnh một tiếng.
Hà Phi Vũ, cậu là đồ ngốc thật đấy à?
Đi vào gian phòng ngập tràn ánh sáng, Lạc An thấy trên bàn là những đĩa thức ăn đã sớm nguội lạnh, còn bên cạnh bàn, không có người nào cả.
Thở nhẹ ra một hơi dài, tâm trạng Lạc An phức tạp đến mức chính bản thân cậu còn không rõ đây là tiếng thở dài của nhẹ nhõm hay thất vọng nữa.
Quay người muốn trở về phòng, Lạc An giật mình phát hiện ra Phi Vũ đã đứng đằng sau cậu từ lúc nào.
Anh khẽ cười tiến đến nắm tay cậu kéo về phía bàn ăn, nhẹ giọng nói:
"Đói lắm rồi phải không? Ngồi đợi một chút, tớ sẽ đi đun lại thức ăn." Cảm thấy Lạc An đột nhiên đứng lại, Phi Vũ quay đầu, vẻ mặt không hiểu, hỏi, "Sao thế?"
Lạc An trừng mắt nhìn Phi Vũ, "Cậu thật sự là đồ ngốc đấy à? Nếu như đêm nay tớ không xuống đây thì có phải cậu định đợi cả đêm hay không?"
Phi Vũ không chút do dự, gật đầu, "Cái này mà cậu còn phải hỏi à?!"
Lạc An cắn môi, mắng, "Chết tiệt! Hà Phi Vũ, cậu là đồ ngốc! Thật sự là đồ ngốc! Tại sao trên đời lại có..."
Phi Vũ đột nhiên vươn tay kéo Lạc An lại gần, đôi môi vội vã