Trên thế giới này có một loại người ôn nhuận như ngọc, hiền hoà tựa trăng, có thể khiến người gặp người thích hoa gặp hoa nở, Lạc An chính là người như thế.
Có lẽ do lớn lên trong một gia đình hạnh phúc bên cạnh người bố có thể giúp cậu chống trời, bên cạnh người mẹ có thể giúp cậu giữ đất cho nên ngay từ nhỏ Lạc An đã học được cách quan tâm đến người khác.
Lạc An vẫn còn nhớ, lần đầu tiên khi nhìn thấy Phi Vũ ở trước cửa lớp trường mẫu giáo, trong đầu cậu lập tức hiện lên một ý nghĩ, cậu bạn kia thật kỳ lạ.
Rõ ràng cũng chỉ là một đứa trẻ lên năm thế nhưng cảm giác mà Phi Vũ mang đến cho Lạc An hoàn toàn khác biệt so với những người bạn đồng trang lứa.
Trẻ con năm tuổi, nhút nhát có, hiếu động có, hoà ái có, xấu tính cũng có.
Thế nhưng lãnh đạm thì gần như không có.
Trẻ con năm tuổi biểu cảm phong phú đến mức thiên ngôn vạn ngữ cũng khó miêu tả hết.
Vui có, buồn có, mừng có, giận cũng có thế nhưng lạnh lùng thì gần như không có.
Trong thế giới nhận thức của trẻ con năm tuổi, hai từ "kiên định" căn bản là không hề tồn tại.
Thế nhưng ngay từ khoảng khắc mười bảy chữ "Tớ nhất định sẽ không để cho cái tên Lê Thái Kỳ kia động vào cậu nữa." thoát ra từ miệng Phi Vũ, Lạc An liền biết cậu có thể an tâm mà phó mặc tất cả mọi thứ để anh giải quyết.
Trong thế giới nhận thức của trẻ con năm tuổi, bố mẹ chính là vạn năng, là hai người quan trọng nhất, chỉ cần có bố mẹ ở bên cạnh thì không có việc gì là không thể giải quyết được.
Thế nhưng ngay từ khoảnh khắc Phi Vũ ở trước mặt Lê Thái Kỳ cùng những người khác lạnh lùng nhả ra một đống từ ngữ khó hiểu để bảo vệ cậu, Lạc An liền biết đối với cậu ngoại trừ bố mẹ ra thì đây chính là người đặc biệt nhất.
Trong thế giới nhận thức của trẻ con năm tuổi, thích một thứ là nhất định phải có được bằng mọi cách, dù là mè nheo khóc lóc hay giận dỗi nhịn cơm.
Thế nhưng ngay từ khoảnh khắc nhận ra Phi Vũ không thoải mái khi tiếp xúc thân thể với người khác, Lạc An liền biết thích một người và thích một vật căn bản là không thể dùng chung một cách.
Lạc An vẫn còn nhớ, vào ngày đầu tiên cậu và Phi Vũ gặp nhau, sau khi tan học, cậu rõ ràng là tay nắm tay mẹ, chân bước theo chân mẹ thế nhưng ánh mắt cậu lại không thể nào rời khỏi bóng lưng đang xa dần của Phi Vũ.
Cho đến khi thân ảnh nhỏ gầy của người kia khuất sau cánh cửa xe ô tô, Lạc An lúc này mới quay lại ngẩng đầu nhìn Ngô Lệ, nói:
"Mẹ, lớp con có một bạn học mới tên là Phi Vũ.
Cậu ấy đặc biệt lắm! Con vô cùng vô cùng thích Phi Vũ, con muốn cậu ấy đi chơi cùng với con."
Ngô Lệ ngạc nhiên dừng bước cúi xuống nhìn Lạc An.
Mặc dù từ trước đến nay cậu chưa từng nói ghét bao giờ ai.
Thế nhưng đây lại là lần đầu tiên cậu nói thích một người, hơn nữa còn là vô cùng vô cùng thích.
"Con có thể chủ động nói chuyện với Phi Vũ mà." Ngô Lệ khẽ cười, nói.
Lạc An thuỳ hạ mi mắt, gương mặt lộ ra vẻ buồn bã hiếm thấy:
"Con nói rồi mà, Phi Vũ rất đặc biệt.
Là đặc biệt kỳ lạ ấy." Lạc An chìa bàn tay ra, nói tiếp, "Con vừa mới đụng nhẹ vào Phi Vũ một cái, cậu ấy đã lập tức lách người tránh đi.
Phi Vũ còn nói, nếu không có việc gì bất đắc dĩ thì đừng chạm vào cậu ấy."
Ngô Lệ nghe kể đến đây thì không chỉ đơn thuần là ngạc nhiên nữa mà là triệt để ngẩn người.
Từ ngày Lạc An chỉ là một đứa trẻ trên thân quấn tã đến nay, Ngô Lệ chưa từng thấy có ai nhìn nụ cười như phát quang của cậu mà không siêu lòng.
Lạc An khả ái đến mức chỉ cần cậu xuống phố đi dạo rồi tuỳ tiện bước chân vào một ngôi nhà nào đó, khi trở ra trên tay cậu nhất định sẽ xuất hiện thêm một gói quà.
Vậy nên đối với một cậu bé từ nhỏ đã sống trong sự yêu thương nâng niu của người người nhà nhà như Lạc An mà nói thì câu yêu cầu lạnh lùng kia của Phi Vũ quả thực là một sự đả kích.
Nhanh chóng lấy lại vẻ mặt dịu dàng ôn nhu, Ngô Lệ khẽ cười rồi cúi người xoa xoa đôi má Lạc An, nhẹ giọng dỗ dành, "Con đừng buồn nữa.
Có thể Phi Vũ không có ý xấu đâu."
Như trong dự liệu của Ngô Lệ, sau khi thu lại vẻ buồn bã, Lạc An lập tức gật đầu vui vẻ:
"Đúng đúng đúng! Mẹ biết không, Phi Vũ không chỉ đặc biệt kỳ lạ mà con người của cậu ấy cũng đặc biệt tốt nữa.
Cậu ấy đã giúp con rất nhiều.
Theo như cách nói của Phi Vũ, cậu ấy là người đã cứu vớt cuộc sống mẫu giáo của con."
Ngô Lệ nhìn Lạc An đang dần trở nên vui vẻ, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn.
Sau đó bà gặng dò hỏi về chuyện xảy ra giữa cậu và Phi Vũ thế nhưng Lạc An một câu cũng không dám kể mà chỉ có thể âm thầm giấu cái tốt của Phi Vũ vào sâu trong trí nhớ.
Đối với Lạc An mà nói thì một năm học mẫu giáo lớn trôi qua rất nhanh, nhanh vô cùng.
Lạc An vẫn còn nhớ, hôm tổng kết, cậu theo thói quen cũ nắm tay Ngô Lệ nán lại trước cổng trường một vài phút chỉ để ngắm nhìn bóng lưng quen thuộc của Phi Vũ đang dần khuất dạng.
Cúi đầu giấu đi vẻ mặt tiếc nuối, Lạc An chợt nghĩ, lỡ như sau này cậu không thể gặp lại Phi Vũ nữa thì phải làm sao?
Ngô Lệ thấy Lạc An buồn bã mà không khỏi đau lòng.
Bà nhẹ gõ lên đỉnh đầu cậu, mỉm cười gợi ý:
"Con trai, con muốn ăn kem để chào mùa hè không?"
Lạc An đối với đồ ăn vặt từ trước đến giờ chưa bao giờ có thể từ chối, lần này cũng không ngoại lệ.
Cậu nhanh chóng gật đầu sau vài giây suy nghĩ, nỗi buồn trong lòng cũng nhờ vậy mà vơi bớt đi một chút.
Ngô Lệ đưa Lạc An đến quán kem mà cậu thích nhất, mục đích chỉ là để dỗ cậu vui vẻ trở lại.
Thế nhưng dù có trăm ngờ vạn ngờ, Ngô Lệ cũng không ngờ tới, Lạc An lại đứng thần người trước tủ lạnh chứa đầy kem ly, lệ rơi đầy mặt.
Ngô Lệ cuống quýt ngồi xổm xuống nhìn Lạc An, một tay lau nước mắt một tay nhẹ vỗ vai cậu, "Con trai, con sao thế? Tại sao đột nhiên lại khóc?"
Lạc An lắc đầu đưa tay dụi mắt thật mạnh, hít sâu một hơi, cậu cất giọng nói nghèn nghẹn, "Mẹ, con không muốn kem nữa.
Con muốn về nhà!"
Lạc An ngồi đằng sau ôm chặt eo Ngô Lệ, nước mắt vẫn không thể ngừng rơi.
Khi ấy, khi đứng trước ngăn tủ lạnh chứa hàng chục ly kem, loại mà cậu yêu thích nhất, bỗng nhiên Lạc An nhớ lại về lần đầu tiên Trương Khang đưa cậu đến nơi này.
Đó là một buổi chiều tà có bầu trời đan xen sắc xanh sắc đỏ, Lạc An ngồi đằng trước Trương Khang, trên môi là nụ cười đầy hào hứng.
Cậu đã mong đợi được thử ly kem ngũ vị nổi tiếng của quán kem ngon nhất thành phố từ rất lâu rất lâu rồi.
Kế hoạch ăn uống này vốn đã được Lạc An vạch ra từ hai tháng trước đó, thế nhưng vì Trương Khang và Ngô Lệ trong khoảng thời gian ấy đều quá bận rộn cho nên kế hoạch cứ lần lữa mãi.
Sau những ngày tháng mong mong đợi đợi, cuối cùng Trương Khang cũng có thể có một ngày chủ nhật rảnh rỗi để đưa Lạc An đi ăn.
Chỉ là xui xẻo một điều, khi hai người đến quán kem kia thì kem ngũ vị vừa vặn được bán hết sạch.
Lúc ấy tâm trạng vốn đang bay cao trong mong chờ của Lạc An bởi vì hai chữ "hết hàng" mà mạnh mẽ rơi phịch xuống hố.
Cậu đứng bên cạnh Trương Khang ngửa mặt khóc lớn, miệng còn luôn lặp đi lặp lại năm chữ "Con muốn kem ngũ vị".
Trẻ con chính là như vậy, không thể có được thứ mình thích thì sẽ ấm ức khóc lóc, càn quấy khóc lóc, mè nheo khóc lóc, giận dỗi khóc lóc.
Lạc An bốn tuổi là một cậu bé chưa hiểu chuyện, thứ cậu thích là một loại kem ngọt ngào mát lạnh tên ngũ vị.
Lạc An năm tuổi vẫn là một cậu bé chưa hiểu chuyện, thế nhưng cậu đã có người mà cậu thích, một người rất đặc biệt tên Phi Vũ.
Bởi vì người kia là Phi Vũ cho nên Lạc An hiểu rõ, anh sẽ chẳng có đủ kiên nhẫn để dỗ dành mỗi lần cậu khóc lóc mè nheo.
Vậy nên nếu cậu giở tính bướng bỉnh hay tính làm nũng của trẻ con ra, anh nhất định sẽ vô cùng vô cùng chán ghét cậu.
Quả nhiên thích một người và thích một vật là không giống nhau.
Dù Lạc An có tự huyễn hoặc bản thân bao nhiêu lần đi chăng nữa thì đến cuối cùng cậu vẫn phải thừa nhận, Phi Vũ không thích có cậu ở bên cạnh!
Lạc An vẫn còn nhớ, ngày hôm ấy cậu đã khóc rất nhiều.
Lạc An vẫn còn nhớ, sau mùa hè năm mẫu giáo lớn, một phần nào nỗi buồn trong lòng cậu đã vơi bớt đi.
Mang theo tâm trạng hào hứng cùng Ngô Lệ đến trường Tiểu học nhận lớp, Lạc An quyết định trở về làm một cậu bé vô ưu vô lo, không buồn không phiền như trước khi gặp Phi Vũ.
Thế nhưng ngay khi vừa tạm biệt mẹ quay người vào lớp, ánh mắt cậu lập tức bắt gặp bóng lưng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Những cảm xúc mà Lạc An đã sớm lẳng lặng đẩy vào quên lãng nay lại như từng đợt sóng mạnh mẽ cuộn trào.
Cậu vừa quyết định sẽ không còn nhớ đến Phi Vũ nữa.
Cậu vừa quyết định sẽ quên hết cảm giác tủi thân khi cậu nói mà Phi Vũ không thèm đáp lời.
Cậu vừa quyết định sẽ