Con Nhà Giàu

BÁO ỨNG TỚI RỒI.


trước sau

Hàn Phi Yên dĩ nhiên là rất kinh ngạc.

Mẹ kiếp, cô ta chưa bao giờ đề cập chuyện này với bạn cùng phòng. Vậy mà Trần Lạc Thần lại biết về chuyện hồng bao.

Ngoại trừ anh Bình Phàm ra, cô không hề kể với ai cả.

“Hả?”

Đối mặt với nghi vấn của Hàn Phi Yên, Trần Lạc Thần cũng có chút hoảng hốt.

Vừa rồi anh thật sự không quen với hành động này của Hàn Phi Yên, cho nên mới không kiềm được mà chen lời.

Hơn nữa, lúc đó anh cũng không suy nghĩ kỹ nên cứ thể nói thẳng những gì mình đang nghĩ.

Thế rồi mọi chuyện mới lộ ra là Hàn Phi Yên đã dùng tài khoản phụ của mình để kể chuyện này cho anh.

“Chuyện này…… Hôm nọ lúc xem chương trình phát sóng trực tiếp của cô, tôi thấy Cửu Giang hình như có nói chuyện riêng với cô về hồng bao, vì vậy tôi nghĩ cậu ấy chắc là có gửi riêng cho cô không ít hồng bao rồi!”

Trần Lạc Thần bịa ra một câu nói dối.

Lúc này sự lo lắng của Hàn Phi Yên mới giảm bớt được.

Đỗ Vũ ở một bên chế nhạo: “Haha, không Trần Lạc Thần lại là đồ hèn như vậy, tối nào cũng theo dõi trực tiếp của Hàn Phi Yên nhà tụi này ấy nhỉ. Nói thật đi, lúc Hàn Phi Yên nhà này phát sóng trực tiếp cậu có làm cái gì xấu xa không hả?”

Đỗ Vũ cười ẩn ý.

Hàn Phi Yên vốn rất phóng khoáng với loại chuyện này, thế nhưng lúc này lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Lạc Thần.

Cô cũng không ngờ rằng Trần Lạc Thần thế mà lại là fan boy nhỏ của mình.

“Tôi không có!”

Trần Lạc Thần thật thà đáp.

Đương nhiên anh chưa từng làm những điều tồi tệ đó, nhưng mà chắc hẳn Trần Lạc Thần đã nghĩ về nó hơn một lần

“Hừ, tốt nhất là chưa từng làm, Hàn Phi Yên nhà này là nữ thần mà cậu sẽ không bao giờ có được!”

Đỗ Vũ xun xoe xu nịnh.

“Được rồi, xem bên ngoài dọn dẹp như thế nào, chúng ta nên lên đường đến Đế Hoàng rồi! Trần Lạc Thần, quét dọn mau đi!”

Hàn Phi Yên nói xong, xoay người rời đi.

Trần Lạc Thần thở dài thườn thượt.

Vừa rồi thật là mạo hiểm, anh xém chút nữa là không giải thích được rồi.

Nhưng sau khi suy nghĩ về điều đó, Trần Lạc Thần lấy điện thoại di động ra và đăng nhập vào tài khoản phụ của mình.

Anh gửi một tin nhắn cho Hàn Phi Yên.

Ý tứ đại khái là bảo gần đây khi xem chương trình phát sóng trực tiếp của em, anh thấy em đã thay đổi rất nhiều, không còn kiểu như trước, hơn nữa đối với fan hâm mộ cũng không còn nhiệt tình nhiều.

Thật là nhàm chán, xem ra sau này anh phải đi xem trực tiếp của mấy người đẹp khác quá.

Anh định dọa Hàn Phi Yên một cú.

Bởi vì nói thế nào đi nữa thì Hàn Phi Yên cũng là người do chính anh nâng đỡ, thái độ thách thức hiện giờ của cô ta sớm muộn gì cũng sẽ làm hại cô ta thôi, thế nên Trần Lạc Thần phải cho cô ta phòng bị trước.

Giữ vững không để bị lung lay.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Hàn Phi Yên cũng đã còn gọi đến rất nhiều xe chờ sẵn bên ngoài, chuẩn bị đến Đế Hoàng chơi.

Đám đông đi ra chờ đợi.

“Chị Hàn Phi Yên, mau xem nè, anh Bình Phàm gửi tin nanh cho chị nè!”

Lúc này, Đỗ Vũ cầm điện thoại của Hàn Phi Yên chạy ra ngoài.

“Hả? Tin nanh gửi lúc nào vậy?”

“Bốn phút trước! Tôi không có nghe thấy!”

Đỗ Vũ xin lỗi.

“Mẹ kiếp, tôi nhờ cô giữ điện thoại di động của tôi là để cô có thể kiểm tra tin nanh của tôi 24/24, cô làm quái gì mà lại chậm bốn phút hả?”

Khi Hàn Phi Yên nghe thấy điều này, cô ta lập tức lo lắng.

“Chị Hàn Phi Yên, vừa rồi là do mọi người đã đi hết, nhưng tôi thấy vẫn còn một vài chỗ chưa được dọn dẹp, vì vậy mới bảo Trần Lạc Thần dọn lại một lần nữa, cuối cùng lúc thấy tin nanh của Bình Phàm thì đã trễ bốn phút rồi!”

Đỗ Vũ có chút sợ hãi nói.

“Không sao, không sao, tôi sẽ trả lời anh Bình Phàm ngay bây giờ……”

Nhưng vừa đọc vài câu nội dung anh Bình Phàm gửi tới.

Hàn Phi Yên lập tức sững sờ.

Cô ta thậm chí đã khóc.

“Có chuyện gì vậy, Hàn Phi Yên?”

Đỗ Vũ hỏi.

“Anh Bình Phàm chắc là không yêu tôi nữa rồi. Anh ấy nói tôi đã thay đổi. Đỗ Vũ, tôi đã thay đổi gì rồi sao? Tôi thật sự đã thay đổi rồi sao? Tôi không phải vẫn là em bé Hàn Phi Yên đáng yêu trong lòng anh ấy trước đây đó sao?”

Hàn Phi Yên trực tiếp khóc hu hu.

Cô ta vô cùng sốt ruột.

Không ai quan tâm đến cách nhìn nhận của anh Bình Phàm với bản thân hơn cô ta cả.

“Chị Hàn Phi Yên đừng lo, chị mau giải thích với anh Bình Phàm đi!”

Đỗ Vũ khuyên nhủ.

“Ừm, tôi lên xe nào?”

Lúc này, Trần Lạc Thần khó khăn lắm mới hoàn thành xong việc của mình và đi ra.

Nhìn thấy phía trước có mấy chiếc xe chật kín người, không khỏi hỏi Đỗ Vũ –

người đã bảo anh ở lại dọn dẹp.

Không thể cứ bắt mình đi taxi như lần trước vậy chứ?

“Ôi giời, cậu thích xe nào thì lên xe đó? Không thấy Hàn Phi Yên xảy ra chuyện gì sao? Đúng là một tên chỉ biết ăn uống!”

Đỗ Vũ nóng nảy chửi bới.

“Đỗ Vũ, mặc kệ cậu ta, mau nghĩ xem tôi nên trả lời gì anh Bình Phàm đây?”

Hàn Phi Yên lo lắng nói.

Hai người cùng bàn bạc, Hàn Phi Yên nghĩ ra nội dung trả lời, lập tức trả lời.

“Ting!”

Ngay lập tức có một tiếng nhận tin nanh mơ hồ truyền đến, như thể nó tới từ điện thoại di động của một người bạn cùng lớp trong xe bên cạnh vậy.

Hàn Phi Yên sửng sốt.

“Quái? Chuyện gì đây, Đỗ Vũ, vừa rồi có nghe thấy gì không?”

“Gì?”

“Không biết có phải là trùng hợp không, cô biết không, vừa rồi tôi gửi tin nanh, không biết là tin nanh của ai trên xe, lập tức có tiếng báo tin nanh tới?”

Hàn Phi Yên tự nghĩ, cho dù là trùng hợp cũng không thể trùng hợp như vậy, đúng không?

Có khi nào anh Bình Phàm lại ở ngay trong lớp của mình?

Anh ấy sẽ là ai?

Hàn Phi Yên kích động nói.

“Tôi không nghe thấy gì. Hơn nữa giờ chị thử nghe cẩn thận xem, tiếng báo tin nanh tới nhiều lắm đó. Hàn Phi Yên, chị có quá nhạy cảm không?”

Đỗ Vũ cạn lời.

Hàn Phi Yên chăm chú lắng nghe, quả nhiên có rất nhiều điện thoại di động của bạn cùng lớp thỉnh thoảng đổ chuông để nhận tin nanh âm thanh.

Lúc này, cô ta gật đầu đầy thất vọng.

Đúng thế, lần nào gặp chuyện dính đến anh Bình Phàm là cô ta cũng đều rất căng thẳng, nhất là bây giờ, đã đến mức nhạy cảm này rồi.

“Có lẽ tôi nghĩ nhiều quá, đi thôi!”

Hàn Phi Yên thấy anh Bình Phàm không trả lời lại cho mình, chán nản, lời nói cũng không còn kiêu ngạo nữa.

Lúc này ở trong xe, Trần Lạc Thần lau mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chóng đổi lại tài khoản tin nanh phụ.

Khỉ thật, vừa rồi thật là nguy hiểm!

Trần Lạc Thần nghĩ.

KTV Đế Hoàng, Trần Lạc Thần không xa lạ gì với nơi này.

Mà Hàn Phi Yên có thể được coi là có thực lực, cô ta đã trực tiếp đặt một phòng riêng siêu lớn, đủ để chứa hơn sáu mươi người.

Một nhóm người y như chuẩn bị mở cuộc chiến, vô cùng náo nhiệt.

Lúc đầu, một số người không muốn hát trước mọi người, nhưng không bao lâu sau, thánh karaoke đã xuất hiện.

Mặc dù hát không bằng ai, nhưng chẳng phải cũng chỉ vì để vui một cuộc thôi sao?

Trần Lạc Thần cũng đang uống bia với bọn Dương Thanh.

“Cậu có ý quỷ gì vậy, bộ bị bệnh hả!!”

Lúc này Hàn Phi Yên bất ngờ hét vào điện thoại khiến mọi người sửng sốt.

Mọi người lập tức yên tĩnh lại.

Nhạc cũng bị tắt.

“Chị Hàn Phi Yên sao vậy?”

Đám Hoàng Mao hỏi ngay.

“Đệch, tên Cửu Giang này dám muốn uy hiếp tôi cơ đấy. Anh không biết lấy đâu ra ảnh chụp đời tư của tôi, còn biết hiện giờ tôi đang ở Đế Hoàng nữa. Anh muốn tới tìm tôi, chết tiệt, tên này bị bệnh mà! Được thôi, cho anh đến đi, để xem anh có thể làm được gì!”

Hàn Phi Yên điên tiết mắng.

“Đúng thế, cứ để anh tới, chúng ta có nhiều người như vậy mà!”

Hoàng Mao cầm chai bia lên nói.

“Hàn Phi Yên, bình tĩnh đi, cô nghĩ xem, tên Cửu Giang này là người của Kim Lăng, hơn nữa anh ta còn có thể lấy được ảnh đời tư của cô và biết cô đang ở Đế Hoàng, anh ta nhất định phải có thủ đoạn gì đó. Cô cứ bình tĩnh xử lý chuyện này đa, nếu không được thì tìm quản lý Siêu Phàm của cô nói chuyện được không?”

Mã Tiểu Vũ, người đang uống rượu với Trần Lạc Thần lúc này lên tiếng nhắc nhở một câu.

“Hừm, tôi không quan tâm, tôi sắp phát điên rồi, anh ta nói muốn chặn tôi, còn muốn tìm người cưỡng bức tôi, chết tiệt, anh ta tưởng mình là ai chứ! Tôi muốn anh ta biết rằng Hàn Phi Yên này không phải dễ chọc vào đâu!”

Hàn Phi Yên mắng.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện