Con Nhà Giàu

CUỘC GỌI CỦA HÀN PHI YÊN.


trước sau

“Hả? Chị Hàn Phi Yên, mau gọi cho quản lý công ty đi, còn nữa, còn nữa, mau liên hệ với anh Bình Phàm nữa!”

Một cô gái lo lắng nói.

Suy cho cùng, các cô gái khi nghe tin ai đó tới cản đường, đánh nhau hay gì đó thì chắc hẳn họ sẽ thấy căng thẳng lo lắng.

“Hừ, sợ cái khỉ ấy, tôi không cần ai cả. Nếu Cửu Giang thật sự dám đến Đế Hoàng chặn đánh, có tin là tôi sẽ cho hắn đi tới cáng về không hả? Bởi vì có một người rất quen với chúng ta mà ngay cả ông chủ Đế Hoàng cũng phải sợ cô ấy! Haha, đây là địa bàn của chúng ta!”

Hàn Phi Yên chống nạnh cười nói.

Trần Lạc Thần sửng sốt, chết tiệt? Chẳng lẽ anh đã bị lộ?

“Hả? Người đó là ai?”

Vừa nghe nói đó là người mọi người rất quen, cả đám người Đỗ Nhạc đều rất tò mò.

“Hừm, đừng hỏi, tôi chỉ muốn mọi người không cần phải sợ thôi, có chuyện gì cứ để tôi lo, chúng ta ăn uống đi!”

Hàn Phi Yên giả lả.

Hoàng Mao và những người khác cũng phấn khích cầm chai rượu và bắt đầu rót một cách mạnh bạo.

Cuộc chơi thậm chí còn trở nên náo nhiệt hơn.

Trần Lạc Thần ở bên cảm thấy hơi lo lắng.

Hàn Phi Yên này quá nông nổi, vẫn cứ kiểu không coi ai ra gì như vậy.

Trần Lạc Thần hơi hối hận, định xem xem có thể tìm lúc thích hợp để nói chuyện với Siêu Phàm để tìm cách ngăn cô ta không.

Vừa nghĩ tới đây thì đột nhiên có tiếng nổ.

Cửa phòng bao trực tiếp bị đá mở văng ra.

Tiếp đó nhìn thấy một đám đông lớn người ùa vào.

Có hơn 30 người.

“Cái đéo gì vậy!”

Hoàng Mao sửng sốt một chút rồi chửi bới.

Sau đó anh ta bị mấy thanh niên kia nắm tóc, vung chai bia, đập đầu xuống đất.

“Á!”

Các cô gái lập tức hét lên.

“Tất cả không được nhúc nhích!”

Một thanh niên mặt vằn vện hét lên.

Phải biết là những cô gái này vốn đã thường xuyên nhìn thấy những cuộc đánh nhau, nhưng họ chưa bao giờ thấy kiểu đánh dã man như vậy, lại còn có nhiều người đến vậy.

Tất cả đều rất dữ dằn, dợm một cái là rat ay ngay, thế tất nhiên là sợ hãi rồi.

“Mấy người làm gì vậy? Có biết nơi này là đâu không? Có biết tôi là ai không!”

Đừng nói đến những người khác, ngay cả Hàn Phi Yên lúc này cũng có chút sợ hãi.

Dù có thực lực đến đâu, sau khi bị người khác vậy chặn rồi thì cũng khó tránh khỏi chột dạ.

Cô ta đứng dậy, đỏ bừng mặt nói.

“Đương nhiên ông đây biết cô là ai, Hàn Phi Yên, một người nổi tiếng trên mạng rất tài giỏi, ha ha, không phải cô bảo tôi tới chặn cô sao, giờ tôi ở đây rồi, sao hả Hàn Phi Yên, nể tình tôi ủng hộ cô như vậy, bộ không uống vài ly với tôi được sao?”

Một người đàn ông béo ba mươi mấy tuổi đứng lên và chế nhạo.

Trong nhóm người này, ông ta là kẻ ăn mặc cẩu thả nhất, chỉ mặc một chiếc áo phông.

Mà trên cánh tay ông ta có một hình xăm rồng trông rất dân anh chị.

“Ông là Cửu Giang?”

Hàn Phi Yên vừa nghĩ đã biết đó là ai.

“Ông thật dám đến Đế Hoàng chặn tôi sao, có tin tôi gọi người đến làm gỏi ông không?”

Hàn Phi Yên không chịu yếu thế hét lên.

Về phần Cửu Giang, trên mặt ông ta không hề có chút sợ hãi, ngược lại còn đi về phía Hàn Phi Yên với một tia nhìn giễu cợt.

Sau đó…

Bốp một tiếng, nguyên một bạt tai giáng xuống mặt Hàn Phi Yên.

Hàn Phi Yên bị tát ngã xuống ghế sô pha.

“Con mẹ mày, đồ thối tha, thật sự tưởng mình là cái gì hả. Lúc trước nhìn thấy cô xinh đẹp mới bỏ tí tiền chọc ghẹo cô. Không ngờ cô lại thiếu hiểu biết mà coi thường tôi như vậy, haha, hôm nay cô bớt sốt ruột tìm người xử lý tôi, để tôi đây cho cô biết tay trước nhá! ”

Cửu Giang cười lạnh.

Đột nhiên vào lúc này, cánh cửa lại bị đẩy ra.

“Chị Đỗ, chị nói ai? Ai dám đánh người ở đây?”

Là bốn năm bảo vệ của Đế Hoàng đi theo Đỗ Nguyệt vào.

Đỗ Nguyệt là một người phụ nữ rất nhạy bén, vừa rồi lúc bọn người kia xông tới không phải Hoàng Mao định đánh nhau với bọn họ đó sao, cô ta đã lợi dụng lúc bọn họ đánh Hoàng Mao, cẩn thận lách ra khỏi đám người.

Dù gì thì trong phòng bao đèn đóm cũng mịt mờ, lại đang lúc đánh nhau nữa thì ai them bận tâm tới Đỗ Nguyệt chứ.

Sau đó cô ta liền đi gọi nhân viên bảo vệ vào.

Đội bảo vệ ở Đế Hoàng ai nấy cũng đều rất lợi hại.

“Ô kìa! Sếp tổng Châu Giang đến rồi đấy à! Chào anh Châu!”

Không ngờ mấy bảo vệ vừa nhìn thấy Cửu Giang quay đầu lại, họ liền sửng sốt.

“Cái gì mà sếp tổng Châu Giang hả, ông ta là kẻ đang đánh người ở đây đấy!”

Cửu Nguyệt nhìn thấy thái độ của đám bảo vệ liền có hơi kinh ngạc.

“Chị gái này nói nhảm gì vậy? Ông Châu Giang mắc

mới gì phải đánh mấy người chứ? Người ta đường đường là ông chủ của tập đoàn Hải Sơn niêm yết trên thị trường, quen biết gì với đám nhỏ cà lơ phất phơ mấy người chứ? Về đi về đi, lần sau mà còn ăn nói với vẩn nữa thì đánh nát miệng mấy người đó. Ông Châu, ông cứ lo việc của mình đi ạ!”

Mấy nhân viên bảo vệ mỉm cười nịnh hót rồi lui ra.

Mấy bảo vệ này thật ra không sợ gì Châu Giang, nhưng mà Lý Phi Hồng đã sớm dặn dò họ rằng nếu người của tập đoàn Hải Sơn mà tới thì dù thế nào đi nữa cũng phải nể mặt ho ba phần.

Không cách nào khác được, tập đoàn Hải Sơn chính là con rắn tăm tiếng ở Kim Lăng này.

Mặc dù đúng là Tập đoàn thương mại Kim Lăng không đáng sợ, nhưng bình thường, mọi người đều nhường nhịn mấy phần.

Vì vậy, nếu một số khách đắc tội với người của Hải Sơn và bọn họ đến đây kiếm chuyện thì nhân viên bảo vệ sẽ mắt nhắm mắt mở làm lơ.

Đương nhiên, trong lòng Châu Giang cũng có tính toán, ông ta sẽ không làm quá lố.

Còn Hàn Phi Yên lúc này nghe mấy lời của bảo vệ mới thực sự hoảng sợ.

Đệch, cái tên Cửu Giang mà cô ta luôn coi thường này thế mà lại là ông chủ của tập đoàn Hải Sơn!

Thảo nào ông ta có sức mạnh như vậy để có thể điều tra ra mình.

Nhìn thấy mấy bảo vệ của Đế Hoàng sợ hãi trốn tránh, sự tự tin của Hàn Phi Yên hoàn toàn biến mất.

“Hàn Phi Yên, thế nào? Bây giờ đi uống với tôi được rồi nhỉ? Tôi biết cô định gọi cho quản lý stream Siêu Phàm, hahaha, được thôi, cô cứ thử gọi đi. À đúng rồi, cứ nhắc tới tên Châu Giang này rồi xem cậu ta có dám nhảy vào lo cho cô không nhé! ”

Châu Giang chế nhạo.

Hàn Phi Yên ôm mặt nói: “Ông đừng tự đắc, ai nói tôi muốn gọi cho quản lý hả. Tôi sẽ gọi người khác tới, lúc đó ông đừng có mơ mà đứng thẳng đi ra ngoài được!”

Bên ban quản lý chắc chắn lúc này không còn giúp gì được nữa rồi, chỉ có thể cầu cứu cô ấy thôi.

“Được rồi, đánh đi, để tôi xem ông có bao nhiêu sức mạnh!”

Ngược lại, Châu Giang bộ dạng hệt như đang chờ đợi.

Hàn Phi Yên lập tức bấm một dãy số điện thoại và kể với người ở đầu dây bên kia về tình hình hiện tại.

Sau đó ôm hai vai thề thốt rồi nhìn Châu Giang.

Trần Lạc Thần ngồi trong góc, cũng không có chuyện gì liên quan với anh, chỉ là có chút kinh ngạc thấy năng lực của Hàn Phi Yên thật sự không tệ, ngoài người của chính mình che chở cho cô ta, thật sự còn có những đại ca khác sao?

Quả nhiên!

Không lâu sau, Trần Lạc Thần nghe thấy tiếng bước chân của một nhóm lớn bên ngoài phòng bao.

Rõ ràng là có một nhóm người đang lao vào đây.

Ngay sau đó, cánh cửa phòng bao lại bị đá mở ra, một vệ sĩ mặc đồ đen xông vào trấn áp dữ dội đám người mà Châu Giangg mang theo.

Điều này khiến Cửu Giang sững sốt.

Ông ta theo hướng nhìn người cuối cùng đi vào, càng kinh ngạc hơn: “Giám đốc Lý, anh … đây là…?”

Người bước vào là Lý Phi Hồng, tổng giám đốc của Đế Hoàng.

“Ha ha, anh Châu, anh lăn lộn lâu vầy rồi, sao lại cả mấy đứa hóc đại học cũng không tha cho vậy hả? Hôm nay anh chừa cho người anh em này chút thể diện nhé?” Lý Phi Hồng nhàn nhạt nói..

“Dễ mà, dễ mà. Giám đốc Lý đã đích thân nói chuyện, đây lại là địa bàn của anh, anh bảo kê bọn họ rồi thì tôi sao giám nói nửa chữ chứ.”

Châu Giang nhìn vệ sĩ tập đoàn kinh doanh, thật sự không dám quá tự phụ.

“Anh sai rồi anh Châu, cô Hàn Phi Yên này không phải tôi đang bảo kê mà là một vị lãnh đạo nhỏ của tôi, cô ấy dàn xếp cho cô Hàn Phi Yên. Cô ấy nói là tất cả mọi người có mặt hôm nay đều có quan hệ với cô ấy, anh không được đụng vào bất kỳ ai trong số họ! ”

Lý Phi Hồng nói.

“Ồ? Vậy thì tôi phải hỏi, người này là ai vậy? Có thể khiến giám đốc Lý phải làm thế này?”

“Là tôi, sao hả!”

Lúc này, một giọng nữ lanh lảnh vang lên, rồi một người phụ nữ đi giày cao gót bước đến!




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện