“Mẹ ơi, cái vòng đẹp vậy!”
Sau khi mở ra thì mọi người xung quanh đều ngây cả người.
Nhất là sau khi nhìn thấy Trần Lạc Thần cầm tờ hóa đơn ra, bọn họ ngạc nhiên tới mức không thốt nổi thành lời.
Chỉ riêng hai món đồ này thôi mà đã hơn sáu trăm triệu rồi.
“Bọn tôi cũng muốn xem!”
Lâm Kiều đang gọi video call đầu bên kia dậm chân nói.
Dương Thanh và Lý Bân mang chiếc vòng ngọc tới trước camera cho bọn họ xem.
Chỉ riêng hai cái hộp thôi cũng trông có vẻ rất đắt tiền rồi.
Bây giờ hầu như mọi người đều tin chắc rằng anh Trần đã phát tài rồi.
Bỗng lúc này cậu con trai đang canh cửa kêu lên: “Anh Trần quay về rồi! Mau mau cất đi!”
Dương Thanh vội tắt video call, những người kia cũng vội vàng đặt hai chiếc hộp về chỗ cũ.
Luống ca luống cuống dặt vòng ngọc vèo trong hộp.
Lúc này Trần Lạc Thần cũng mở cửa bước vào.
Thấy những người cùng phòng đều đang nhìn mình, trong lòng Trần Lạc Thần thấy hơi nghi hoặc, nhưng cũng cười nói:
“Nhìn gì vậy? Không lẽ trên mặt tôi có tiền à?”
“Thần à, cậu nói thật đi, có phải bây giờ cậu lắm tiền lắm đúng không?”
Dương Thanh tò mò hỏi.
“A? Tôi thì đào đâu ra tiền chứ?” Trần Lạc Thần vô thức hỏi lại ngay.
“Mẹ, còn lừa bọn này nữa chứ, anh em à, xử nó!”
Đám Dương Thanh cũng xông lên, thoáng cái đã đè Trần Lạc Thần xuống trên giường.
Cởi quần đánh đập không chừa một trò gì.
“Đầu hàng, đầu hàng, đúng đúng, bây giờ tôi rất lắm tiền!”
Trần Lạc Thần cũng hết cách giấu được rồi.
Những việc anh làm trước kia thật ra đã thu hút sự chú ý của bọn người Dương Thanh và Lý Bân.
Đúng vậy, một thằng sinh viên nghèo trước đây sao có thể đột nhiên phất lên như vậy chứ, hơn nữa không chỉ giàu thôi mà còn rất có quyền nữa.
Vốn Trần Lạc Thần không muốn nói thật cho Dương Thanh cũng là vì sợ tình cảm bạn bè giống như bây giờ sẽ không còn nữa.
Nhưng bây giờ dù anh không muốn nói thân phận cậu chủ Trần ra.
Bọn họ cũng đã đoán được phần nào.
Vậy nên Trần Lạc Thần cũng chỉ nói bản thân giàu rồi, nhưng về việc làm sao giàu và thân phận của mình thì anh không đời nào chịu thừa nhận.
Bọn Dương Thanh cũng không còn cách nào.
Nhưng sau khi đùa giỡn xong thì họ đều vui thay cho Trần Lạc Thần.
Còn Trần Lạc Thần thì cũng đã quyết định rồi, sau này trong công việc nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau.
Sau đó mấy người Dương Thanh bắt chẹt hỏi Trần Lạc Thần mấy hôm nay ở trường phải tự biết nên làm gì, trước kia cả phòng ký túc xá đều giúp đỡ anh, bây giờ tất nhiên anh phải mời bọn họ ăn rồi.
Sau khi ôn bài xong, Trần Lạc Thần và mọi người cũng đi ra ngoài chơi thỏa thích rồi mới về ký túc xá ngủ.
Còn về chuyện chị gái của Trần Lạc Thần là Trần Bạch Lan tới Kim Lăng.
Phải kể từ lúc Trần Lạc Thần đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi ra khỏi ký túc xá vào nhà vệ sinh anh liền bắt máy, định hỏi Trần Bạch Lan khi nào tới, anh sẽ đi đón.
Thế nhưng Trần Bạch Lan lại nói mình không đến được.
“Em trai à, bây giờ có một vị khách rất qua trọng tới nhà chúng ta, ba kêu chị đi cùng, chắc tạm thời chị sẽ không đi được đâu, ba dặn chị gọi điện nói cho em biết chuyện này.”
“Vậy được rồi!”
Trần Lạc Thần thấy hơi thất vọng, anh thật sự rất nhớ chị.
“Em còn nhớ không, lúc chúng ta còn ở nhà tổ ở Kim Lăng đó, ba có một người anh em chiến hữu.”
Trần Lạc Thần gật gật đầu: “Em nhớ mà”
Chuyện này kể ra thì hơi dài, có một số chuyệ anh được nghe ba kể lần trước khi ông gọi tới, nhà họ Trần xưa nay luôn giáo dục con cái theo kiểu không nuông chiều.
Ông ấy tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Khi đó ba sống rất gian khổ, thi không đậu đại học nên ông nội đã cho ông đi bộ đội, cũng chính lúc đó ông đã quen với một người chiến hữu.
Sau khi đi nghĩa vụ quân sự hai năm trở về ông ấy làm ăn ngay tại thị trấn nhà mình.
Tóm lại lúc đó ông nghèo tới nỗi không một xu dính túi.
Nhờ có tiền xuất ngũ nên cũng gom góp đủ xây một tiệm bán bánh bao, sau này vì ông ấy nhúng tay vào chuyện của người khác đánh một tên trộm đến mức tàn phế, tiệm bánh bao phải đem đi đền cho người ta.
Đã vậy còn mượn nợ chồng chất nữa.
Lúc đó nhà nghèo tới nỗi không có tiền đón tết, ông ấy đã tới tìm người chến hữu nọ để mượn tiền.
Người kia cũng là dân trong thị trấn, nhà có của ăn của để, ba mẹ đều nhà nhân viên công chức, tất nhiên cuộc sống của người kia rất thoải mái.
Vậy mà khi ông ấy tìm theo địa chỉ tới tìm vài lần, người kia lúc nào cũng nói đang bận, cuối cùng vẫn không gặp mặt được.
Lúc ấy ông còn thấy thật thất vọng.
Lúc trước khi còn là anh em