“Ai biết được, không phải tuần trước Nhã đã nói rồi sao? Lần đầu tiên Trần Lạc Thần thấy cậu ấy đã tự nhiên chảy cả máu mũi đó, chắc tại ngửi thấy mùi hương của Nhã rồi, ha ha ha, tớ chẳng thể tin nổi đây là sự thật!”
“Đúng vậy, sao không có bạn nam nào thấy tớ rồi chảy máu mũi vậy! Đúng không hả Nhã? Vậy nên tớ nghĩ Trần Lạc Thần đang tìm Nhã đó nha!”
Các nữ sinh nói cười vui vẻ.
Còn Tần Nhã thì ngồi bên cạnh, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
Chuyện lần trước ở thư viện thật sự khiến cô thấy hơi ngượng.
Lại thêm mấy cô bạn góp lời đùa giỡn nữa.
Cô cũng bắt đầu cảm thấy ngại rồi.
Lúc nãy bọn họ vẫn luôn ngồi học bài.
Nhưng bỗng nhiên Tiều Đồng Đồng lại đẩy nhẹ Tần Nhã, ý bảo cô hãy nhìn ra cửa.
Sau đó cô liền trông thấy Trần Lạc Thần ôm tài liệu ôn tập tiến vào, hơn nữa anh còn thường ngước nhìn xung quanh.
Vì thế nên mấy cô bạn mới bắt đầu bàn tán.
“Hi, Trần Lạc Thần!”
Lúc này Triệu Đồng Đồng bỗng khẽ keu lên, bầu không khí trong thư viện vốn rất yên tĩnh, vậy nên Trần Lạc Thần đã nghe thấy tiếng gọi của Trần Đồng Đồng.
Anh vừa ngẩng đầu lên thì liền trông thấy Triệu Đồng Đồng đang đứng đó vẫy anh, ý bảo anh đi tới đó.
Ngồi cạnh cô chính là Tần Nhã và mấy cô bạn.
Trần Lạc Thần cảm thấy rất vui, cuối cùng cũng tìm được rồi.
Sau đó anh liền bước về phía họ.
“Trần Lạc Thần, từ lúc vào đây tới giờ anh đang tìm gì vậy? Có phải trong thư viện có người bạn nào của anh không?”
Vừa bước tới Triệu Đồng Đồng đã cười rồi hỏi anh.
“A? Làm gì có.”
Trần Lạc Thần nói, anh thấy hơi căng thẳng.
Mẹ ơi, hóa ra từ lúc bước vào bọn họ vẫn luôn dõi theo anh sao?
“Vậy anh đang tìm gì đó?”
“Ha ha ha, tôi biết rồi nè, có phải anh đang muốn tìm Nhã không? Xem thử xem Nhã nó có tới hay không.”
Triệu Đồng Đồng che miệng cười.
“Tôi…” Trần Lạc Thần không biết phải nói gì.
Bị người ta nói trúng tim đen thật sự anh thấy hơi ngại ngùng.
Tần Nhã cũng ngẩng mặt lên nhìn Trần Lạc Thần, trông cô có vẻ vừa khó hiểu vừa chờ mong, muốn biết những gì Triệu Đồng Đồng nói có đúng hay không?
“Đúng vậy, tôi đang tính tìn Tần Nhã, lần trước không phải tôi đã bất cẩn làm rơi vỡ vòng ngọc của cô ấy sao? Tôi muốn đền cho cậu.”
Trần Lạc Thần nói.
“A? Không cần đâu Trần Lạc Thần, cái vòng kia cũng không đắt, có mấy chục triệu thôi, mà thật ra tôi phải cảm ơn cậu mới đúng.”
Tần Nhã nghe anh nói thì ngẩn ra.
Sau đó cô liền cười rồi nói.
Cô nói vậy cũng không có ý gì khác, thật sự thì mấy chục triệu đối với gia đình của Tần Nhã cũng không là gì cả.
Cô thuận miệng nói như vậy.
“Vậy được rồi, nếu muốn cảm ơn Trần Lạc Thần cho đàng hoàng thì vừa hay bây giờ vẫn còn sớm này, Trần Lạc Thần anh chưa ăn sáng khải không? Bên cạnh trường chúng ta có một tiệm ăn sáng mới mở, chúng ta vừa ăn sáng vừa nói chuyện đi.”
Triệu Đồng Đồng cười nói.
Rồi cô nói thêm: “Trần Lạc Thần à, bây giờ cho anh cơ hội để mời sáu người đẹp đi ăn đó, anh phải biết nắm bắt nha!”
“Vậy được rồi, vậy thì đi thôi!”
Trần Lạc Thần gật đầu nói.
“Trần Lạc Thần không cần mời đâu, bữa hôm nay để tôi mời đi.”
Tần Nhã hào phóng cười.
Sau đó Trần Lạc Thần và mấy cô nữa sinh liền đi khỏi.
“Mấy cậu đi trước đi, tôi về ký túc xá lầy cái này rồi qua tìm mấy cậu.”
Sau khi ra khỏi thư viện, Trần Lạc Thần nói với sáu người kia.
Anh phải về phòng lấy vòng ngọc.
Nhanh chóng trả lại cho Tần Nhã, sau đó hai người không ai nợ ai.
Dù cho Tần Nhã rất xinh đẹp, cô đúng thật là kiểu con gái khiến con trai chỉ cần nhìn một cái là sẽ rung động ngay.
Nhưng giờ trong lòng Trần Lạc Thần chỉ có mỗi Tô Lệ Hàm.
Anh thấy nếu mình cứ dây dưa nhiều lời với các cô gái khác thì trong lòng sẽ có cảm giác bất an và sai trái.
Đó cùng là lý do tại sao Trần Lạc Thần luôn cố tránh mặt Triệu Thư Kỳ và Lâm Kiều.
Trần Lạc Thần trở về ký túc xá lấy chiếc vòng hơn sáu trăm triệu kia, sau đó anh chào hỏi đám người Dương Thanh vẫn đang nằm trên giường một tiếng rồi vội chạy xuống lầu đi gặp mấy cô gái kia.
Trong lúc đó.
Các cô gái đã tới tiệm ăn sáng và tìm được một chỗ ngồi tốt.
Sau khi