“Thư viện đông người lắm, tôi không đi đâu, tôi ở ký túc xá học bài!”
Trần Lạc Thần trả lời.
“A, vậy sau này chúng ta có thể tới sớm chút, ai tới sớm, thì người đó giữ chỗ được không…”
“Ừ, tôi còn có việc, quay về rồi nói tiếp!”
Trần Lạc Thần trả lời xong, liền ném điện thoại qua một bên.
Anh thật sự đang tránh Tần Nhã, thật ra, từ sau khi yêu đương với Tô Lệ Hàm, Trần Lạc Thần cố giữ khoảng cách với những cô gái khác.
Về phần Tần Nhã, dù sao thi xong lần này, đến lúc khai giảng, khoa của Trần Lạc Thần có lẽ sẽ ở lại trường ba tháng biện luận, bảo vệ luận văn…gì đó.
Còn khoa của Tần Nhã, có lẽ sẽ đi thực tập.
Sẽ không gặp nhau nữa .
Nguyên nhân chính là do vòng giao tiếp của Tần Nhã, Trần Lạc Thần cảm thấy anh không hòa nhập vào được.
Không hề có ý nghĩ lung tung gì.
Cứ như vậy, lại qua hai ngày.
Trong hai ngày này, Tần Nhã gần như sáng nào cũng tìm Trần Lạc Thần, nói với Trần Lạc Thần đã dành được chỗ, chờ Trần Lạc Thần đến học cùng.
Nhưng Trần Lạc Thần đều kiếm cớ từ chối.
Tần Nhã còn muốn mời Trần Lạc Thần ăn cơm, bày tỏ lòng biết ơn, hơn nữa cô ta cũng biết Trần Lạc Thần không tự nhiên khi có mấy người Triệu Đồng Đồng, cho nên có một lần đã nói chỉ có mình cô ta thôi, kêu Trần Lạc Thần tới.
Trần Lạc Thần vẫn kiếm cớ từ chối.
Rồi tới ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, ba ngày trôi qua, Tần Nhã không có tìm Trần Lạc Thần nói chuyện phiếm.
Giống như mất tích vậy.
Trần Lạc Thần cũng không cảm thấy gì, mỗi ngày anh ngoài học tập ôn bài ra, thì chỉ cùng Tô Lệ Hàm nói mấy chuyện gần đây của cô ta.
Tất cả đều rất bình thường.
Nhưng buổi chiều hôm Trần Lạc Thần từ chỗ Lý Chấn Quốc về trường, lúc anh mua trà sữa dùm cho bọn Dương Thanh ở quán trước cổng trường.
“Trần Lạc Thần?”
Lúc này, một giọng nữ kêu anh.
Quay lại nhìn, đúng là Triệu Đồng Đồng, cô ta cũng đến mua trà sữa, thấy Trần Lạc Thần ở đây, trên mặt cô ta ngoài sự bất ngờ, thì còn có vẻ rất khó chịu.
Trước đây cô ta gặp Trần Lạc Thần, luôn cười cười trêu chọc anh vài câu.
Bây giờ gặp, thì lại có vẻ rất ghét anh.
Trần Lạc Thần cũng không biết vì sao, lúc này trà sữa đã xong, Trần Lạc Thần cười nói: “Tính của cô gái kia luôn đi, tôi trả!”
“Được rồi!”
Anh chàng bán trà sữa vừa cười trả lời thì.
“Không cần không cần, ai cần anh trả, cần anh quản sao!”
Triệu Đồng Đồng khinh thường liếc Trần Lạc Thần một cái.
“Tôi… cô Đồng, tôi làm gì sao?”
Trần Lạc Thần ngờ vực nói.
“Anh làm gì trong lòng không biết sao? Hừ, anh có biết, anh để Tiểu Nhã leo cây mấy lần rồi không?”
Triệu Đồng Đồng cau có, tức giận nói.
Khụ khụ.
Trần Lạc Thần cũng nghĩ tới chuyện này.
Triệu Đồng Đồng lại nói: “Anh có biết không, thời gian trước Tiểu Nhã, mỗi ngày đều thức sớm hơn bình thường hai mươi phút, chạy đến thư viện giữ chỗ, chúng tôi hỏi cô ấy vì sao lại đi sớm như vậy, cô ấy nói, Trần Lạc Thần sẽ học cùng, sau đó đâu, mỗi lần giữ chỗ rồi, anh đều nói anh có việc không tới!”
“Còn nữa, buổi chiều hôm đó, Tiểu Nhã đã hẹn với anh rồi, hơn nữa còn mua trái cây cho anh, cô ấy nói đã nói buổi chiều cùng đi thư viện với anh rồi, kết quả, anh lại không đi!”
“Càng không cần nói hai ngày tiếp theo, cô ấy nói mời anh ăn cơm, cô ấy sợ anh đi ra ngoài ăn không quen, đặt cơm canteen cho anh, tính mời anh ăn cơm trưa, hơn nữa sợ chúng tôi dè bỉu anh, không cho chúng tôi đi cùng. Chết tiệt, kết quả vẫn cho cô ấy leo cây!”
“Anh trốn cái gì đâu? Sao không thể như đàn ông phóng khoáng chút à, hơn nữa, tôi nhìn ra, Tiểu Nhã cô ấy có ý với anh, chúng tôi không biết cô ấy vì sao có ý với anh, nhưng, anh đã phụ lòng Tiểu Nhã rồi !”
Triệu Đồng Đồng nói như súng, kể hết tất cả ra.
Sau khi Trần Lạc Thần nghe xong, trong lòng bỗng có chút tự trách.
Thật ra, Tần Nhã ba lần bốn lượt mời anh, nhưng đều bị anh từ chối.
Trần Lạc Thần chỉ nghĩ là Tần Nhã khách sáo với anh, không ngờ, cô ấy nói là làm, hơn nữa mời anh ăn ở