“Chuyện gì?”
“Cậu nói cho tôi biết, mấy ngày trước cậu tại sao muốn tránh tôi? Bắt buộc phải nói thật cho tôi biết! Lẽ nào, cậu còn có bạn gái?”
Tần Nhã thử dò hỏi.
Có điều Tần Nhã cũng rõ, gia cảnh của Trần Lạc Thần không tốt, hơn nữa giống như đám Đồng Đồng nói, người này nghèo rớt mồng tơi, sao có thể có bạn gái được!
“Ừm, tôi có bạn gái!”
Trần Lạc Thần gật đầu.
Vốn Tần Nhã có chút hiểu lầm với mình, tuy Trần Lạc Thần không tự luyến đến mức nói Tần Nhã người ta thích mình kiểu vậy, nhưng bản thân tránh cô ta, cũng quả thật là vì bạn gái của mình!
“Cái gì? Cậu lừa tôi…”
Không biết tại sao, trái tim của Tần Nhã bỗng bị siết đau.
“Tôi không có lừa cô, tôi thật sự có bạn gái rồi, cô ấy tên Tô Lệ Hàm, sinh viên khoa MC phát thanh, chúng tôi ở bên nhau được hơn 2 tháng rồi, chẳng qua hai ngày trước, cô ấy đến Cảng Đông học tập rồi!”
Trần Lạc Thần mỉm cười.
“Ồ, như vậy à, tôi nói mà, cậu sao lại cứ tránh tôi, thì ra cậu có bạn gái rồi, ha ha, không tồi, như thế cũng nói rõ, cậu khá thích bạn gái của cậu!”
Tần Nhã nói.
“Phải, tôi rất thích cô ấy, cô ấy cũng rất để tâm đến tôi!”
“Ầu, vậy cậu tự mình đến phòng y tế đi, tôi không đi cùng cậu nữa, tránh để bạn gái của cậu nhìn thấy lại hiểu lầm, ngoài ra, chuyện cậu thay tôi đánh người này, tôi cũng sẽ nói cho ba tôi, để ông ta giúp dẹp yên! Tạm biệt!”
Tần Nhã vui vẻ vẫy vẫy tay, sau đó xoay người đi.
“Tạm biệt!”
Trần Lạc Thần cũng không biết Tần Nhã tại sao phản ứng trước sau lại không giống nhau!
Có điều cũng không có gì, dù sao sắp đến phòng y tế rồi, Trần Lạc Thần dứt khoát tự mình vào băng bó.
Đợi băng bó xong, còn đặc biệt gọi điện cho Thiên Long Địa Hổ, muốn bọn họ làm gì đó với nhà họ Thẩm.
Trần Lạc Thần cũng coi như là người trượng nghĩa thông minh, bây giờ chỉ cần bản thân đắc tội rồi, mặc kệ chuyện lớn hay chuyện nhỏ, Trần Lạc Thần tóm lại thích chủ động xuất kích.
Như thế, có thể bớt được rất nhiều phiền phức.
Mà sau khi xử xong vết thương, Trần Lạc Thần cũng chuẩn bị về ký tức nằm ngủ.
“Trần Lạc Thần!”
Lúc này, cửa phòng ký túc mở ra.
Là Tần Nhã, cô xách một túi hoa quả gì đó đi vào.
“Cho cậu!”
Tần Nhã có hơi thở hổn hển nói.
Thật ra, Tần Nhã bây giờ đối với trạng thái tâm lý của mình rất không hiểu nổi.
Tại sao chứ?
Bởi vì bất luận suy nghĩ từ góc độ nào, Tần Nhã hoàn toàn không cần đối với Trần Lạc Thần như thế.
Nhưng không biết tại sao, có lúc thứ như tình cảm, vốn chính là khiến người ta khó thể hiểu được, không thể đoán trước.
Tần Nhã cung không biết từ khi nào lại nảy sinh loại cảm xúc kỳ lại này với Trần Lạc Thần.
Dù sao chính là muốn nhìn thấy anh, hiểu anh, muốn ở cùng anh.
Có lẽ là khi Trần Lạc Thần tặng chiếc vòng ngọc cho mình, chiếc vòng ngọc đó là vật gia truyền của anh, anh trực tiếp cho mình, chính là gián tiếp tỏ tình với mình rồi.
“Tỏ tình” không phải là một loại chất xúc tác tình cảm hay sao!
Có thể là người xa lạ, cũng có thể là bạn bè cực kỳ thân.
Chỉ cần đối phương vừa tỏ tình, tình nghĩ của hai bên chắc chắn sẽ nhanh chóng xảy ra chuyển biến.
Nếu như đối phương không phải là quá ghét bạn, quan hệ của hai bên sẽ không tự chủ mà nảy sinh một loại quan hệ mập mờ.
Rõ ràng Tần Nhã bây giờ chính là như thế.
Vốn đối với Trần Lạc Thần cảm kích và tò mò, kiểu tỏ tình của Trần Lạc Thần bây giờ, khiến Tần Nhã không khỏi tưởng tượng ra sự mong chờ khi được ở bên Trần Lạc Thần.
Cô ta cảm thấy Trần Lạc Thần sẽ đối tốt với mình.
Nhưng loại mong chờ này đối kháng kịch liệt với hiện thực, lại khiến nữ sinh có lòng hiếu thắng rất lớn như Tần Nhã muốn hoàn thành kỳ vọng của mình.
Đương nhiên tiền đề lớn của cả quá trình là người này có thể khiến nữ sinh nảy sinh hứng thú.
Cho nên, mới có một màn tối qua Tần Nhã lên xe của Lý Việt để chọc tức Trần Lạc Thần.
Sau đó vừa nãy Tần Nhã nghe được Trần Lạc Thần có bạn gái rồi, có một màn hơi đau lòng.
Còn cả lúc này Tần Nhã đi rồi lại quay trở lại, mua hoa quả đến cho Trần Lạc Thần!
“Cô đi mua hoa quả cho tôi à!”
Trần Lạc Thần nhận lấy.
“Tôi thấy cậu bị đánh thay tôi, tôi mới mua cho cậu, cậu đừng nghĩ nhiều!”
Tần Nhã lườm Trần Lạc Thần nói:
“Cũng miễn để sau khi bạn gái cậu nghe được lại nghĩ nhiều!”
“Ha ha, không sao, tôi không nghĩ nhiều!”
Trần Lạc Thần mỉm cười.
“Đúng rồi Trần Lạc Thần, cậu nếu