“Ngày mai thi xong, buổi trưa chúng ta cùng ăn cơm nha? Hừm, tớ đợi cậu!”
Tần Nhã gửi tin nhắn liên tiếp cho Trần Lạc Thần.
Đương nhiên Trần Lạc Thần nhìn thấy.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn trả lời lại: “Cảm ơn, tôi không đi đâu, đợi thi xong, tôi còn phải nhanh chóng về nhà!”
Do trước đó đã thi rải rác một vài môn nên cái gọi là thi cuối kỳ, cũng chỉ còn lại hai môn cuối cùng vào sáng ngày mai.
Mà Trần Lạc Thần, cũng không muốn tiếp tục liên quan đến Tần Nhã nữa.
Trực tiếp trả lời, trả lời xong, lập tức tắt điện thoại, đi nghỉ ngơi sớm.
Ngày hôm sau, Trần Lạc Thần thi xong tất cả các môn.
Lập tức thu dọn hành lý.
Gói tất cả chăn gối của mình vào chiếc túi da rắn.
Vốn dĩ làm theo ý của Lý Chấn Quốc, đương nhiên là phái một chiếc xe chuyên dụng đến đón Trần Lạc Thần đi đến huyện Bình An.
Dù sao hạng mục ở huyện Bình An, từ hôm qua gọi điện thoại đã khởi công rồi, đã chuẩn bị bắt đầu công việc rồi.
Lý Chấn Quốc cùng với Triệu Tử Hưng ở lại, bọn họ đương nhiên có chuyện phải làm, phải chạy đi chạy lại.
Nhưng Trần Lạc Thần không muốn phách lối như vậy.
Dù sao sau khi quay về, việc phải làm đầu tiên chính là đi thăm ông Ngô và bà Ngô.
Chuyện đầu tư, Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng có thể tự mình làm tốt.
Cũng chính là muốn nhân kỳ nghỉ gần 3 tháng này, Trần Lạc Thần ổn định lại tâm trạng, đọc sách, học một vài thứ.
Đợi kết thúc kỳ nghỉ, quay lại đã là tháng 3, sẽ phải đi thực tập.
Lúc đó mới thật sự là bận rộn, bây giờ có thể thảnh thơi một chút thì cứ xả hơi đi!
Mở điện thoại ra, trên zalo đương nhiên vẫn còn tin nhắn Tần Nhã gửi đến.
Trần Lạc Thần trả lời lại một câu: “Tôi đã về quê rồi, tạm biệt!”
“Ồ ồ, được rồi! Vậy tôi làm phiền cậu rồi!”
Trần Lạc Thần không trả lời lại, Tần Nhã cũng không tiếp tục nói chuyện.
Dù sao anh cũng đã nghĩ, có lẽ sau này….cũng sẽ không gặp lại nữa đúng không?
Cứ như vậy ngồi trên chiếc xe buýt Kim Long, Trần Lạc Thần hiếm có được sự yên tĩnh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Không khỏi rơi vào sự phiền muộn.
Suy nghĩ một chút, mấy tháng trước, lúc mình ngồi xe buýt Kim Long đến, trên người chỉ có 600 nghìn, lúc đó anh nghĩ, sao có thể ứng phó được với cuộc sống và tiền học phí sau này, hơn nữa cũng sắp đến sinh nhật Dương Ngọc rồi, anh phải làm gì để kiềm tiền mua quà cho cô ta đây?
Hơn nữa anh còn nhớ ngày hôm đó lúc đi xe buýt đi học, trời mưa rất lớn, anh ngồi trên xe, Dương Ngọc còn không quên gọi điện thoại cho anh, nói cô ta đã đến trường học rồi, đợi anh cùng đi ăn cơm.
Cô ta đem rất nhiều đồ ăn ngon từ nhà đi.
Lúc đó Dương Ngọc vẫn là một cô gái rất tốt.
Nhưng lần này đi xe trở về, đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Bản thân anh bất ngờ biết được mình là phú nhị đại, là kiểu người rất giàu.
Còn Dương Ngọc, cô ta cũng thay đổi rồi, hai người cũng đã chia tay.
Nhưng có một điều vẫn không thay đổi, mấy tháng trước lúc quay lại trường học, nghĩ phải tiêu tiền như thế nào, bây giờ trở về nhà, vẫn nghĩ phải tiêu tiền như thế nào!
Haha!
Trần Lạc Thần thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Trần Lạc Thần?”
Lúc này, bên cạnh vang lên tiếng của một cô gái.
Rõ ràng, lúc này cô mới nhận ra Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần quay đầu lại, nhìn thấy ở vị trí bên cạnh cửa xe, có một cô gái xinh đẹp khoảng 25 tuổi đang ngồi.
Đồ trang sức nhã nhặn, trang điểm cũng rất xinh đẹp.
“Cô Lưu?”
Trần Lạc Thần cũng không ngờ đến là có thể gặp được người quen ở trên xe.
Hơn nữa còn là một cô giáo tiếng anh cấp 3 của mình.
Cô ấy tên là Lưu Mẫn, là giáo viên tiếng anh dạy thay ở trường cấp ba, dạy Trần Lạc Thần 2 năm, rất trẻ và xinh đẹp, vừa tốt nghiệp đại học đã nhờ vào mối quan hệ của gia đình đi đến dạy ở trường cấp 3.
Mà tại sao Trần Lạc Thần lại có ấn tượng sâu sắc với cô ta như vậy.
Là vì cô Lưu này gần như có đầy đủ những đặc điểm của một cô gái hiện đại.
Ví dụ ăn mặc rất hở hang, lúc đó chính là mặc váy siêu ngắn, áo lộ cả rốn để lên lớp dạy học sinh.
Hơn nữa dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp, ai cũng biết cô ta tìm được một người bạn trai rất có tiền, bạn trai của cô ra còn mua cho cô ta một chiếc Audi A6, rất giỏi nha!
Đương nhiên, đặc điểm rõ ràng nhất chính là cô ta có chút ghét người nghèo thích người giàu.
Gần giống với giáo viên chủ nhiệm của anh Mạnh Mỹ Dung.
Học sinh có tiền, chính là anh chị em.
Học sinh không quyền không thế, mày thích chết như thế nào thì chết như thế.
Có những lúc nói chuyện còn không chú ý, khá châm chọc người khác nên Trần Lạc Thần có ấn tượng rất sâu sắc với cô ra.
“Mẹ nó, trùng hợp như vậy, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên ngồi xe buýt lại gặp phải cậu!”
Lưu Mẫn cười khổ một tiếng.
Giống như kiểu người phụ nữ sợ người khác nghĩ cô ta thường xuyên ngồi xe buýt vậy.
“Mẫn Mẫn,