Trần Lạc Thần cau mày, nhưng vẫn bước qua.
“Ây yo, cô Lưu, đây là cậu học sinh đó của cô sao, dáng dấp cũng không tệ đấy, này, mà sao cậu ta không mặc đồng phục đi làm?”
Một người phụ nữ ở kế bên hỏi.
“Đúng vậy, cô xem nhân viên phục vụ ở đây đều mặc đồng phục đi làm, nhưng sao cậu ta lại không mặc!”
“Đoán chừng là làm tạp vụ rồi, nơi nào có việc thì cậu ta liền đến đó làm, dẫu sao cũng không phải công việc lâu dài, chỉ làm tạm thời thôi!”
Lưu Mẫn trực tiếp giải thích.
“Haha là vậy sao, nào em trai, đến chỗ chị này, vừa lúc còn một ghế trống, ngồi trò chuyện một lát đi!”
“Đúng vậy cậu trai trẻ, đừng ngại! Cậu xem, hôm nay dễ gì được ngồi với các vị giám đốc trẻ tuổi giàu có như vậy, cậu phải trân trọng cơ hội chứ!”
Mấy người phụ nữ hai mươi bảy hai tám tuổi thấy dáng dấp Trần Lạc Thần rất đẹp trai nên rất muốn trêu chọc.
Về phần Lưu Mẫn, cô ta liếc Trần Lạc Thần một cái, nói: “Còn ngơ ra làm gì? Không thấy chị Hân bảo cậu ngồi xuống sao, thật ngu ngốc! Không có lựa chọn nào khác đâu! Học bốn năm đại học chẳng để làm gì đúng không!”
Trần Lạc Thần cũng không ngăn nổi lời mời của mấy người phụ nữ này.
Thầm nghĩ cũng tốt thôi, anh dứt khoát ngồi xuống, đợi một lúc nữa thấy đám người Lý Chấn Quốc đến rồi đi cũng không muộn.
Chủ yếu là bị Lưu Mẫn chế giễu vài câu, Trần Lạc Thần có chút tức giận.
Vì sao?
Ây, xét về tình nghĩa cô trò của bọn họ, từ lúc ở bến xe, cô ta bảo anh làm cái này làm cái kia nhưng ngay cả một lời cảm ơn cũng không có.
Bây giờ thì sao, từ lúc bước vào cửa liền ra sức chế nhạo mình.
Rõ ràng anh đến đây để tham gia bữa tiệc, kết quả người này một câu người kia một câu liên tục chế nhạo anh.
Trần Lạc Thần là một người khiêm tốn không sai, nhưng không phải là một người dễ bắt nạt.
Anh không chút khách khí ngồi xuống.
“Hừ, thật là đơn thuần đến đáng thương, bảo cậu ngồi xuống thì cậu thật sự ngồi xuống thật!”
Qủa nhiên, Lưu Mẫn lại bắt đầu chế nhạo anh.
Chọc mấy người phụ nữ đó cười khúc khích.
Những người phụ nữ này đều là những người giàu có trong lĩnh vực kinh doanh của huyện Bình An, chồng của bọn họ cũng có sản nghiệp ở thành phố Kim Lăng, cũng rất giỏi.
Còn Lưu Mẫn chỉ là giáo viên dạy thay.
Vì vậy những dịp như vậy đều mời bọn họ đến.
Thấy bọn họ vui vẻ, mình cũng có vui hơn.
Chát!
Lưu Mẫn đánh vào đầu Trần Lạc Thần: “Mẹ kiếp, còn không chịu đứng lên rót rượu cho chị Hân, coi mình là phú nhị đại hả!”
Cảnh tượng này lại chọc mấy người trên bàn ăn bật cười.
Trần Lạc Thần im lặng không nói, đứng dậy rót rượu cho từng người một.
Đến lượt Lưu Mẫn, Trần Lạc Thần cố tình rót mạnh hơn một chút.
Rượu đỏ trong chai đổ ngay xuống dưới bụng của Lưu Mẫn.
Váy của cô ta bị ướt.
“A! Mẹ kiếp! Váy của tôi!”
Lưu Mẫn hét lên.
“Trần Lạc Thần, cậu có biết rót rượu được không hả? Cậu muốn chết sao? Cậu có biết chiếc váy này của tôi giá bao nhiêu không?”
Lưu Mẫn thở hổn hển nói.
Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, bộ dạng này của cô ta sao có thể đi gặp người được.
Mà lúc này Trần Lạc Thần lại làm ra vẻ hiền lành như khúc gỗ.
Rõ ràng là anh chàng này chưa từng trải qua trường hợp này, tất cả là do tay chân luống cuống mà tạo ra sai lầm.
Nhưng rượu là do mình bảo rót, Lưu Mẫn cũng không thể mắng những câu khó nghe được.
“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, ngay từ đầu không nên để cậu lại đây ngồi, nếu cậu không lại đây ngồi thì váy của tôi sẽ không bị bẩn rồi!”
“Ôi chao, cậu còn ngớ ra làm gì? Mau vào phòng vệ sinh lấy khăn giấy đưa cho tôi!”
Bởi vì bạn trai Vương Cường của cô ta đang nói chuyện với mấy vị trưởng bối rồi, bây giờ mà mình cô ta đi lấy khăn giấy thì trông rất khó coi, cho nên cô ta chọc vào đầu Trần Lạc Thần nói.
“Được thôi!”
Trần Lạc Thần cười lạnh nhìn Lưu Mẫn, sau đó gật đầu đồng ý.
Anh đi theo Lưu Mẫn vào phòng vệ sinh.
“Mẹ nó, tôi bảo cậu lấy một hộp khăn giấy mà cậu lấy có một miếng là sao?”
Lưu Mẫn rất tức giận.
Tức đến phát điên.
Ở đây bồn rửa tay là dùng chung, còn nhà vệ sinh nam và nữ thì ở hai bên.
Đúng lúc này, một cô gái từ nhà vệ sinh bên cạnh bước ra.
Đúng lúc đi ngang qua rửa tay.
“Hể? Cô Lưu, sao lại là cô?”
Cô gái ngạc nhiên nói.
“Minh Tuyết, sao em lại đến Xuân Hoa, không phải em nói trong nhóm lớp là tối nay sẽ đi Bảo Thịnh sao?”
Lưu Mẫn cũng sửng sốt.
Cô gái Lý Minh Tuyết này không phải là lớp trưởng của lớp mình dạy lúc trước, bây giờ đang làm việc ở bệnh viện quận sao?
“Cô đừng nhắc tới nữa, mấy bữa nay Bảo Thịnh tạm đóng cửa nên em đến Xuân Hoa ở vài ngày, hơn nữa hôm nay hình như khách sạn Xuân Hoa đang tổ chức hoạt động, cũng may là chúng em đã đặt sớm, nếu không đã không còn phòng rồi!”
Lý Minh Tuyết ôm lấy bả vai cằn nhằn.
Có vẻ như cô ta không nhìn thấy Trần Lạc Thần đang đứng bên cạnh.
“Cô Lưu, sao váy của cô lại