“Hử?”
Trần Lạc Thần ngẩng đầu nhìn người đang đi tới thì thấy một người đàn ông trung niên vội vàng chạy về phía mình.
Người đàn ông trung niên này trông rất lạ.
Ông ta quen mình sao?
Trần Lạc Thần lập tức đứng dậy.
“Mẹ kiếp, Trần Lạc Thần, cậu đứng lên làm gì? Không nghe thấy người ta gọi cậu Trần sao?”
“Haha, đúng vậy, cậu không biết xấu hổ hả?”
Mấy người bạn học cấp ba ở đằng sau Lý Siêu cũng cười lớn.
Ngay cả Lý Minh Tuyết cũng che miệng cười.
Anh lại bị Lưu Mẫn trợn mắt xem thường.
“Tôi thực sự hết nói nổi với tên Trần Lạc Thần này, cạn lời!”
Lưu Mẫn lắc đầu cười gượng.
“Cậu Trần, tôi đã lái xe đến cho cậu, đang đỗ ở khu C bãi đậu xe, còn đây là chìa khóa, ông chủ đã dặn dò bảo cậu về sớm một chút!”
Nói xong, người đàn ông trung niên kính cẩn đưa chìa khóa xe.
“Tôi biết rồi chú Lý, không còn chuyện của chú nữa, chú về đi!”
Lúc này, cậu thiếu niên bên cạnh Lý Siêu lắc đầu cười khổ đứng lên.
“Ôi trời, hóa ra là hiểu lầm!”
Trần Lạc Thần cũng có chút xấu hổ.
“Thật hài hước, cậu Trần và Trần Lạc Thần cũng không phải đồng âm!”
Vài tên thanh niên tiếp tục chế giễu.
“Được rồi được rồi, chúng ta trở về tiếp tục uống rượu thôi. Đúng rồi cô Lưu, khi nào cô có thời gian, em muốn tổ chức một bữa tiệc với các bạn học, đến lúc đó cô nhất định phải đến đó!”
Lý Siêu cũng lười trêu chọc Trần Lạc Thần nữa, vì vậy anh ta nói với Lưu Mẫn.
“Được thôi, không thành vấn đề, em tổ chức đi, cô nhất định sẽ tới!”
Cả nhóm quyết định như vậy, bọn Lý Siêu cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với Trần Lạc Thần nữa nên trở về uống tiếp.
Lúc đi theo Lưu Mẫn lên lầu.
“Biết xấu hổ không? Cậu có biết xấu hổ không hả? Người ta gọi cậu Trần mà cậu lại thò đầu ra, mẹ kiếp, tôi xấu hổ thay cậu đó!”
Lưu Mẫn lại mắng Trần Lạc Thần mấy câu nữa.
Mới quay lại bữa tiệc.
Trần Lạc Thần cũng đã quen rồi, anh cũng ngồi xuống ghế trống bên cạnh Lưu Mẫn.
Lưu Mẫn đang định mắng anh thì lúc này người dẫn chương trình đang chủ trì bữa tiệc.
Hơn nữa đã bắt đầu được một lúc rồi.
Lúc này không thể lên tiếng.
Nhìn lên sân khấu, không biết từ khi nào có thêm một cái vòng xoay may mắn.
Trên vòng xoay viết một số cái tên.
Trong số đó có một cái danh xưng là cậu Trần, cũng không viết rõ tên của người đó lên đó.
Suy cho cùng cậu Trần này là người được nghênh đón trong bữa tiệc, hai chữ cậu Trần này đại biểu là gì bọn họ đều rõ.
Cái này hơi giống với trò vòng quay may mắn.
Và ở giữa là giải thưởng, giải thưởng lại là một chiếc Mercedes-Benz G500.
“Lưu Mẫn, tôi suýt bỏ lỡ trò hay rồi, cô mau xem đi, trên đó viết tên của ai vậy?”
Lúc này, người phụ nữ ở bên cạnh nắm lấy cánh tay Lưu Mẫn nói.
“Vương Cường? Trời ạ, anh được tham gia vòng quay may mắn sao?”
Lưu Mẫn cũng hào hứng kéo cánh tay ông xã Vương Cường của mình.
“Haha, đúng vậy, vừa rồi là chọn số người vào vòng trong, anh đã lọt vào rồi. Tên của anh có thể ở cùng một chỗ cậu Trần đã rất vinh dự rồi. Còn về chiếc G500 này, trúng hay không cũng không quan trọng!”
Vương Cường rất hài lòng.
“Anh đừng nói không quan trọng, đó là chiếc Mercedes-Benz G500 giá 6 tỷ đó! Nếu được lái chiếc G500 này ra ngoài thì sướng biết bao!”
Lưu Mẫn kích động nói: “Đúng rồi đúng rồi, Cậu Trần đến chưa? Cậu Trần là vị nào? Anh mau nhìn cái bàn đó đi, hình như bọn họ đều là những nhân vật lớn không thôi!”
“Cậu Trần chưa đến, nhưng Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng trong truyền thuyết đã đến rồi. Vừa nảy tổng giám đốc Lý có nói là lát nữa cậu Trần mới đến. Nói tóm lại, cậu Trần nói đến thì tối nay nhất định sẽ đến!”
Vương Cường cũng hào hứng nói.
Mà Trần Lạc Thần ngồi bên cạnh đang xem điện thoại di động, quả nhiên Lý Chấn Quốc đã gọi cho mình mấy cuộc rồi.
Thấy Trần Lạc Thần đang chơi điện thoại, Lưu Mẫn lại không hài lòng.
Định mắng anh đi chỗ khác.
Lúc này, giọng nói của người dẫn chương trình đã vang lên.
“Mọi người ơi, chương trình vòng quay may mắn chính thức bắt đầu, chúng tôi sẽ quay bánh xe, xem xem giải thưởng lớn tối nay là chiếc G500 sẽ thuộc về ai!”
Ở thị trấn mà giải thưởng là chiếc G500 là khá to rồi, đủ thấy sự chân thành của cuộc thương mại này.
Khi người dẫn chương trình nói xong, bàn xoay bắt đầu quay.
“Đinh!”
“Xin chúc mừng ông Thần Đông đã trúng một bàn phím vàng trị giá 300 triệu!”
Bàn xoay tiếp tục chuyển động.
“Đinh!”
“Xin chúc mừng…”
“…”
Dần dần, ba món quà đã được trao đi.
“Đinh!”
“Chúc mừng ông Vương Cường, ông