Lý Chấn Quốc gọi điện thoại để nói chuyện ngọc bội.
Ông ta đã hỏi kỹ một bậc thầy giàu kinh nghiệm về ngọc trên một con phố bán đồ cổ ở huyện Bình An.
Nghe Lý Chấn Quốc nói ông ta rất nổi tiếng tại địa phương và đó là nghề thủ công do tổ tiên của ông ta truyền lại.
Để nhận biết mấy thứ cổ ngọc này tất nhiên là phải tìm đến các bậc thầy cao tuổi rồi.
Trần Lạc Thần quyết định sẽ đến để ông ta xem trước nếu không được nữa thì sẽ đi tìm những bậc thầy khác trên cả nước.
Dù gì thì vị viện trưởng già kia cũng không biết thân phận của Mộng Hân.
Không tìm ra manh mối thì sao mà điều tra được chứ?
Cho nên, manh mối duy nhất chính là khối ngọc bội này.
Lý Chấn Quốc cũng muốn đi cùng Trần Lạc Thần.
Nhưng ông cụ đã dặn rằng càng ít người biết chuyện của Mộng Hân càng tốt
Hơn nữa Lý Chấn Quốc hiện đang bận nên Trần Lạc Thần đành tự đi.
Dù sao Trần Lạc Thần cũng biết con phố đó.
Phố đồ cổ không lớn lắm, chỉ có vài cửa hàng bán đồ sứ cổ mà thôi.
Hiển nhiên là sau khi đi, Lý Chấn Quốc đã sắp xếp ổn thỏa hết thảy.
Một ông gìa mang kính mắt, râu bạc phơ đã đợi Trần Lạc Thần sẵn ở đó.
“Chào cậu Trần, tôi là Hứa Mặc Niên!”
Hứa Mặc Niên cười nói với Trần Lạc Thần.
“Ông Hứa khách sáo quá rồi, chuyện là tôi muốn mời ông xem giúp tôi một khối ngọc bội, bao gồm cả tuổi của miếng ngọc và lai lịch của nó, càng chi tiết càng tốt!”
Trần Lạc Thần đi thẳng vào chủ đề.
Nói xong, anh cẩn thận lấy miếng ngọc ra.
Về phần Hứa Mặc Niên khi nhìn thấy miếng ngọc, ông ta khẽ nhướng mày.
Sau đó ông ta cẩn thận đón miếng ngọc với vẻ mặt kính cẩn.
“Loại này ngọc, trăm năm khó gặp, ngọc quý, rất quý! Cậu Trần, sao cậu lại có được miếng ngọc này?”
Hứa Mặc Niên cực kỳ hứng thú, ông ta lập tức hỏi han.
Ông ta quan sát Trần Lạc Thần từ trên xuống dưới nhưng chẳng nhìn ra được điều gì.
Ai cũng biết rằng, những người sở hữu loại ngọc này đều là những người không tầm thường.
Còn Trần Lạc Thần cũng nhận ra dù Lý Chấn Quốc đã an bài hết thảy nhưng vẫn giấu đi thân phận của anh.
Anh lập tức nói: “Chuyện này ông Hứa đừng hỏi, ông hãy nói cho tôi biết lai lịch của miếng ngọc này đi…”
“Thứ lỗi cho đôi mắt vụng về của tôi, thật sự rất khó để tôi có thể nói được nguồn gốc của miếng ngọc này trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, nhưng cảm giác và kết cấu của miếng ngọc này giống với những ghi chép mà tôi đọc được trong một cuốn sách cổ do tổ tiên tôi để lại, cậu Trần, không biết cậu có tiện để lại miếng ngọc này ở chỗ tôi, chờ tôi điều tra ra rồi thông báo cho cậu không?”
Hứa Mặc Niên nói.
“Cũng được, hy vọng ông Hứa sẽ tìm ra nhanh chóng!”
Trần Lạc Thần nghĩ nếu là người mà Lý Chấn Quốc sắp xếp thì ông ta nhất định có cách.
Cho nên liền gật đầu.
Sau khi trò chuyện một lúc, Trần Lạc Thần liền chuẩn bị rời đi.
Làm gì, đi đâu?
Giờ mà đi xem mắt thì hơi sớm, Trần Lạc Thần hiện tại muốn đi rút ít tiền, bởi vì nơi anh ấy mua nhà ở gần đây, và tình cờ là trong túi Trần Lạc Thần cũng đang có hợp đồng nên hiển nhiên là anh phải đi để thanh toán số tiền còn lại.
Dù sao Trần Lạc Thần cũng không thể đi vay thật!
“Trần Lạc Thần?”
Lúc này, một cô gái đột nhiên gọi Trần Lạc Thần, hiển nhiên là cô ấy rất ngạc nhiên khi gặp Trần Lạc Thần ở đây.
Trần Lạc Thần cũng ngạc nhiên khi nhìn lại .
Cô gái này từ sân trong bước ra.
Rõ ràng là cô ấy sống ở đây.
Không phải là Hứa Hinh, bạn của Khương Nhiên Nhiên thì còn ai nữa…
Ngày đó lần đầu tiên đến nhà Khương Nhiên Nhiên, Hứa Hinh xinh đẹp đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Trần Lạc Thần.
Anh lập tức cảm thấy cô gái này rất thiện lương.
“Hứa Hinh, đây là nhà cô sao?”
Trần Lạc Thần cười cười hỏi.
“Ừ, đúng vậy, đây là ông nội của tôi! Đúng rồi Trần Lạc Thần, sao anh lại đến tiệm của chúng tôi thế!”
Hứa Hinh đi tới cười nói.
“Hinh, con nói chuyện kiểu gì vậy, phải gọi là anh Trần!”
Hứa Mặc Niên đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền nhắc nhở Hứa Hinh.
Hứa Mặc Niên không biết rõ lai lịch của Trần Lạc Thần, nhưng người đàn ông trung niên đó đã dặn dò ông mọi chuyện đều phải nghe theo lời cậu Trần, có thể kinh động đến chủ tịch huyện, thậm chí có quan hệ với hội trưởng hội nghiên cứu Cổ vật Quốc gia thì tức là Trần Lạc Thần không hề đơn giản.
Bằng không Hứa Mặc Niên việc gì phải cung kính với Trần Lạc Thần như vậy chứ.
Nghe Hứa Hinh nói như vậy ông không thể không nhắc nhở một câu.
“Ôi chao, ông nội ơi, đây là người bạn mà con mới quen Trần Lạc Thần, còn đang quen Nhiên nữa đó!”
Hứa Hinh cười nói.
“Không sao đâu ông Hứa, ông cứ bận việc của mình đi!”
Trần Lạc Thần mỉm cười nói.
“A? Trần Lạc Thần, anh còn chưa nói anh đến tìm ông nội tôi làm gì nữa?”
Hứa Hinh hỏi.
“Chỉ là nhờ ông cô giúp một việc thôi! Cũng chẳng có gì!” Trần Lạc Thần nói.
“Ồ, vậy anh vào nhà tôi ngồi đi, để tôi pha cho anh tách trà!”
“Lần sau đi, dù sao tôi cũng còn đến nữa mà, hiện tại tôi phải đến ngân hàng rút tiền!”
Trần Lạc Thần cười cười.
“Hay quá, tôi cũng định