“Hừ, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là tới rút chút tiền tiêu vặt rồi. Ha ha, mọi người không biết đâu, hôm qua tôi để ý tiền của anh ta, trong ví anh ta không có một đồng nào!”
Lâm Đông cười lớn.
Khương Nhiên Nhiên liếc nhìn Trần Lạc Thần một cái, cũng không nói gì thêm.
Trước đây khi Trần Lạc Thần có tiền, Khương Nhiên Nhiên còn có chút cảm giác với anh. Nhưng bây giờ, một loạt những việc mà Trần Lạc Thần đã làm khiến cô ta lập tức không còn chút cảm giác nào nữa.
“Đúng thế, tới rút tiền, lại còn tới cùng Hứa Hình nữa cơ!”
Đường Lan cười nói. .
Về mặt Khương Thiên Nhiên căng thẳng, đường nfig đã nhận ra điều gì đó.
Cô ta vội kéo Hứa Hinh sang một bến, nói rất nhiều với cô ấy về những điệu như Trần Lạc Thần hết tiền rồi, có thể anh đang đưa cô ấy.
Hứa Hinh hơi căng thẳng nhìn Trần Lạc Thần: “Trần Lạc Thần, sao anh lại bán xe, còn bán giá thấp như vậy nữa?”
Cô ấy đang suy nghĩ thay cho Trần Lạc Thần.
“Sau này có cơ hội sẽ nói cho cô sau, tôi phải rút tiền trước đã, trưa nay tôi còn có việc phải làm!”
Trần Lạc Thần mỉm cười với Hứa Hinh.
Sau đó anh không thèm nhìn những người khác mà bước thẳng tới quầy.
Còn Lâm Đông thì kéo vài cô gái không có tự trọng khác tới quan sát Trần Lạc Thần.
Mục đích là để xem trò cười của Trần Lạc Thần.
“Xin hỏi anh muốn rút bao nhiêu tiền?”
Nhân viên quầy hỏi.
“Rút 1 tỷ 8 trước đi!”
Trần Lạc Thần nói nhẹ nhàng.
“Moá? 1 tỷ 8?”
Lâm Đông sững sờ.
Khương Nhiên Nhiên cũng sửng sốt.
Đường Lan và mẹ của Hứa Hinh ở bên cạnh chuẩn bị đi vào cũng nhìn sang đây.
“Vâng, xin anh chờ một lát!”
Nhân viên quầy đáp.
Sau đó co yêu cầu Trần Lạc Thần nhập mật khẩu và ký tên.
“Roẹt roẹt!”
Âm thanh của máy đếm tiền vang lên.
Nụ cười trên mặt Lâm Đông cứng đờ.
“Anh… anh vẫn còn tiền? Không phải anh đã dùng hết tiền để mua xe rồi sao?”
Lâm Đông ngạc nhiên hỏi.
“Tôi nói tôi dùng hết tiền để mua xe lúc nào?!”
Trần Lạc Thần lạnh lùng nói.
“Vậy Trần Lạc Thần, anh còn trúng bao nhiêu?”
Khương Nhiên Nhiên hỏi.
Lúc này, mẹ Hứa Hinh và Đường Lan cũng đi tới.
“Tôi trúng…” Trần Lạc Thần nâng cao giọng, mọi người xung quanh lập tức trợn mắt há mồm xúm lại gần: “Thôi, cũng không nhiều lắm, không nói nữa!”
“Anh!”
Khương Nhiên Nhiên tức giận.
Mà số tiền lớn như thế, túi nhỏ của Trần Lạc Thần không thể đựng vừa, lúc này có nhân viên cầm nilon đựng rác màu đen tới để đổi, Trần Lạc Thần xin một chiếc rồi cất 1 tỷ 8 vào đó, anh nói với Hứa Hinh một tiếng rồi xách đi.
“Thì ra cậu ta vẫn còn tiền!”
Đường Lan cảm thán.
“Đúng thế, con cũng không ngờ anh ta lại trúng được nhiều vậy!”
Khương Nhiên Nhiên luống cuống.
Như thể đã làm chuyện gì khiến cô ta phải hối hận vậy.
“Mẹ kiếp, Trần Lạc Thần đang cố ý đấy, anh ta cố ý giả nghèo cho chúng ta xem!”
Lâm Đông càng hận anh hơn.
Bởi vì vừa nãy anh ta đã bị vả mặt, hơn nữa còn là một cái tát rất mạnh.
Hiện nay, hứng thú đi chơi cũng chẳng còn nữa…
Nói tới Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần đã đến văn phòng bán nhà, vả mặt nhân viên bán hàng hôm qua thật mạnh.
Anh mua nhà trả tất cả tiền trong một lần.
Tổng cộng hơn 2 tỷ 1.
Đại gia!
Sau khi làm xong hết những chuyện này cũng đã gần trưa, Lý Tiếu bắt đầu gọi điện thúc giục.
Trần Lạc Thần vội vàng về thay lại quần áo rồi tới thẳng nhà hàng tên là Kim Như Ý.
Lúc này, ở trong một phòng VIP của nhà hàng.
Lý Tiếu và Tô Đình đã đến.
Ngoài ra còn ba người nữa.
Một người là bạn thân nhất của Tô Đình, người còn lại là cô gái xem mắt lần này, cô ấy có mái tóc dài xoã ngang vai, làn da trắng nõn, trông rất thanh tú và xinh đẹp.
Nhưng hiển nhiên cô ấy không thích nói chuyện, rất lạnh lùng, chỉ cúi đầu chơi điện thoại.
Bên cạnh cô gái là mẹ cô ấy.
“Nhà lớn từng nào? Sẽ không ít hơn ba phòng đấy chứ? Nhà mà không có ba phòng ngủ, hai